"Mẹ con về rồi"
Mẹ Tiếng gọi mẹ thất thanh từ phòng khách đến nhà bếp. Cô bật hết tất cả đèn trong nhà lên. Mẹ! mở phòng vệ sinh cũng không thấy ai. Bố ơi! vào nhà kho cũng không thấy.
Lạ nhỉ trời cũng sập tối mà họ đi đâu? Bình thường giờ này đã ngửi được hương vị của thức ăn sự ấm áp của hương trà nhưng hôm nay nhà cửa trong rất lạnh lẽo. Hải My nhanh chân chạy ra ngoài ngõ, cô bất an lo lắng ngó nghiêng ngó dọc.
Haizz tôi lo quá các bác ạ,sợ bọn có tiền đó không chịu buông tha dễ dàng
Ui giời...Chị đừng lo, chỉ cần chúng ta không kí tôi tin bọn chúng sẽ không dám làm càng. Có đánh chết tôi, tôi cũng không kí.
Mẹ * Cô chạy lại đằng trước * Mẹ đi đâu thế kia sao con về không thấy ai" cô nắm lấy tay mẹ mừng rỡ sợ sợ có chuyện gì không chứ! Mà sao sắc mặt của dì tám không được vui vậy.
Dì Ngọc vuốt tóc rối của cô định nói...Dì 3 đã lẹ miệng kể" Chuyện là hôm nay có bọn người lấy danh nghĩa từ thiện nhưng mục đích thật là xuống cướp đất, bảo người dân nằm trong khu vực đó di dời, thật tức chết mà"
"Đám người đó sẽ bồi thường số tiền lớn chỉ cần chịu đi nơi khác " dì tám bức bối nói
Vậy họ là người của ai? Cô nhớ ra hình như đây là vụ từ thiện mà mẹ cô đã nhắc đến khoản thời gian trước.
*Tay mẹ cô một bên nắm lại dọng xuống bàn tay kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-mua-xuan-co-tron-ven-khi-khong-co-anh/2667335/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.