Tô Mã đi theo Ngô Dụng tới sau núi, Ngô Dụng sống ở đây đã nhiều năm, hắn có thể tùy ý tránh thoát các loại cơ quan.
Lúc này hắn nhìn chim bay cá nhảy, nuốt một ngụm nước miếng, nóng lòng muốn thử bắt chúng nó, rồi đưa cho Bách Lý Kiêu nướng ăn.
Tô Mã đến bên dòng suối, suối nước thanh triệt, nàng không soi không biết, vừa soi bóng liền bị dọa muốn nhảy dựng, thì ra mấy ngày nay nàng lăn lê bò lết, mặt dính đầy đất.
Nghĩ đến đêm qua nàng dùng gương mặt này đi câu dẫn Bách Lý Kiêu, nàng hận không thể đập đầu xuống nước.
Nàng rữa mặt sạch sẽ, tinh thần mới tốt được một chút. Nghĩ lại có chút buồn cười, cũng không biết vì sao Bách Lý Kiêu ngoan ngoãn nằm yên với khuôn mặt này...
Đêm qua Bách Lý Kiêu phản ứng như vậy, có phải hắn đã động tâm?
Dù không động tâm, ít nhất cũng có cảm giác, nàng thật sự không nghĩ ra lý do vì sao hắn không đẩy nàng ra...
Nàng hơi hoảng thần, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, khóe mắt ý cười muốn tràn ra, nàng hồi thần, tâm phiền ý loạn múa tay trong nước.
Nàng tự an ủi chính mình đây là đắc ý cười, đây là đắc ý dào dạt, chứ không phải cầm lòng không được mà mỉm cười!
Vừa vặn, có một con quạ đen bay đến trước mặt nàng:
" Đêm qua ngươi làm rất tốt."
Tô Mã híp mắt:
" Ngươi cái này cũng xem?"
Quạ đen:
" Phi lễ chớ nhìn. Không nên xem ta sẽ không xem."
Tô Mã khinh bỉ nhìn nó:
" Ai biết ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-mang-cong-luoc-vai-ac/1141135/chuong-71-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.