Hai người lên đường, đi qua gió thảm mưa sầu, tới hướng bắc một đường bình thản.
Xa xa mà nhìn, có tòa thành thị gần ngay trước mắt, không bình thản giống Phái thành, cũng không phồn hoa như Lạc thành, mà có loại cổ xưa túc sát. Lui tới đều là người giang hồ cưỡi ngựa chạy băng băng, mũi đao hướng thẳng, lạnh băng một mảnh.
Tô Mã mơ hồ nhìn thấy hai chữ: “Phong thành”.
Phong Thành? Nàng nhớ trong nguyên tác đã từng thấy hai chữ này, nhưng ấn tượng không sâu, Bách Lý Kiêu tới nơi này làm gì?
Đi đến chân núi, Bách Lý Kiêu lôi kéo dây cương, dừng ngựa.
Tô Mã xuống ngựa, vừa nâng mắt, thấy nơi xa dãy núi phập phồng, núi non trùng điệp, nơi này đã vào thu, chân núi màu lá vàng đan xen cùng xanh sẫm, như năm màu gấm Tứ Xuyên.
Bách Lý Kiêu thả ngựa, Truy Thiên chạy lâu như vậy cũng không thấy mệt, nó tìm thấy một dòng suối nhỏ, có lẽ vì thấy nước nên vui sướng hí vang.
Tô Mã cười vỗ vỗ đầu nó, nó kêu hai tiếng, vui sướng chạy vòng quanh nàng hai vòng.
Tô Mã buồn cười, đột nhiên cảm giác phía sau khác thường, nàng vừa quay đầu, thấy phía sau bình tĩnh, hắn nhắm mắt ngồi dưới tàng cây, sắc mặt lãnh đạm.
Nàng có chút buồn bực nhíu mi.
Kêu hai tiếng, đối phương cũng không trả lời, Tô Mã lại càng bực mình.
Mấy ngày nay hắn càng trầm mặc, như một khối đá cứng, khiến nàng không thể xuống tay.
Nàng bắt đầu suy đoán nguyên nhân khiến hắn lãnh đạm, có phải vì đêm đó cảm thấy nàng chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-mang-cong-luoc-vai-ac/1141123/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.