Đã rất lâu rồi, Bách Lý Kiêu mới hôn mê lần nữa.
Lần đầu là lúc hắn tám tuổi.
Tám tuổi, là tuổi tác mà tiểu hài tử hoạt bát thích chơi đùa. Nhưng hắn lại ở trong băng thiên tuyết địa luyện công cả ngày lẫn đêm.
Phụ thân hắn, Bách Lý Nhất Hải rất khắc nghiệt với hắn, luyện công cho tới khi cả người cứng đờ mới được ngừng.
Hắn luyện đến kiệt sức, thời tiết giá lạnh mà hắn lại đổ mồ hôi như mưa.
Nhũ mẫu đứng cạnh cửa cầm vạt áo lau nước mắt, vì giáo chủ phân phó nên không dám tiến lên. Chỉ là nhũ mẫu khóc không phải vì giáo chủ vô tình, mà là Bách Lý Kiêu bướng bỉnh.
Bách Lý Nhất Hải bắt hắn luyện công năm canh giờ, hắn tuyệt đối sẽ luyện đúng sáu canh giờ.
Lúc Bách Lý Kiêu còn nhỏ trong lòng luôn xem lời phụ thân nói như thánh chỉ, hắn không chỉ nghiêm khắc chấp hành, mà còn vượt mức chấp hành. Vì hắn biết Bách Lý Nhất Hải kỳ vọng rất cao về hắn.
Thiếu chủ Vô Thượng Phong, sinh ra kế thừa nơi này, sau đó hoàn thành lý tưởng giúp phụ thân thống nhất võ lâm.
Chỉ là dù tâm tính thành thục cũng không ngăn được thiên tính đối với tình mẫu tử.
Lúc hắn nuôi nấng hai con ngựa, nghe Cung thúc nói mẫu thân của hai con ngựa này là hãn huyết thần câu, vì bảo hộ hai đứa nó mà chết ở chiến trường.
Hắn nhớ mẫu thân, hắn chỉ biết mẫu thân chết sau khi sinh hạ hắn, nhưng từ nhỏ hắn chưa từng nghe phụ thân nhắc đến dù chỉ một lần, cũng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-mang-cong-luoc-vai-ac/1141078/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.