Dạ Khuynh Thành lúc này lại cực kì dễ dàng buông tay, rõ ràng đãtừng nói sẽ không bao giờ bỏ qua, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười nhìn Mị mang ta rời đi.Hắn… quả thật vẫn còn lừa ta sao?Hay là chỉ trong vài câu nói ngắn ngủi đó, bọn họ đã thỏa thuận được một sự giao dịch ăn ý?Ta không đoán ra, cũng không muốn đi đoán.Giờ này khắc này, ta chỉ muốn biết tâm tư Mị.
Vẫn ngồi trong xe ngựa như cũ, vẫn yên tĩnh có chút nặng nề như cũ,nhưng người bên cạnh đã thay đổi, tâm tình cũng thay đổi, từ lạnh lùnglạnh nhạt đã trở thành nóng vội lo lắng.“Mị Mị…”
Cầm lấy vạt áo Mị, muốn hỏi hắn cho ra lẽ, nhưng lại không biết mở lời như thế nào.Mà Mị lại đưa tay vuốt mái tóc đen của ta, sâu kín mở miệng nói:“Lúc trước, khi ta không biết thân phận của nàng, ta vẫn luôn luôn nghĩ, vì sao nàng lại thích Dạ Khuynh Thành vỗ về tóc của nàng như vậy?”
Rõ ràng giờ phút này chúng ta nên bạt kiếm nỏ dương, có lẽ ta nênchất vấn hắn vì sao phải cướp lấy Nam Mạch, nhưng lại không thể làm nhưvậy, nhìn hắn khó hiểu như thế, đến cuối cùng vẫn chỉ có thể lẳng lặngnhìn hắn, nghe hắn nói có chút ưu thương.Không mở miệng, để hắn tùy ý một lần lại một lần vỗ về tóc ta.“Liễu Lăng, có phải nàng chê ta không đủ ôn nhu?”
Hắn lại sâu kín hỏi.Ta xua tay, chỉ xua tay, tựa hồ ngoại trừ động tác này, ta không biết mình nên làm gì, phải làm gì nữa.Nhưng ta biết, ta chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3116086/quyen-4-chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.