“Liễu Lăng…”
Một tiếng gọi phá tan tầng tầng sương mù truyền tới bên tai ta, mang theo vài phần mê ly.Giờ khắc này, ta mới từ trong suy nghĩ mê man thanh tỉnh lại, tathậm chí không biết ta vừa rồi đã hốt hoảng trong bao lâu.
Chính là nhìn vẻ mặt của những người đang quỳ trước mặt mình, ta nghĩ có lẽ thật sựlà rất lâu đi.Vì thế thản nhiên nói: “Đều đứng lên đi.”
Một khắc kia, ta rõ ràng là nghe thấy rất nhiều thanh âm hút khôngkhí, có lẽ ở dưới đáy lòng của bọn họ đã sớm oán giận ta ngàn lần ấychứ.
“Văn Mặc.”
Ta quay đầu nhìn về phía Văn Mặc.Hắn cung kính nói: “Có thần.”
“Chuyện của Hiếu đức công giao lại cho Văn đại nhân lo liệu.”
Takhông muốn quay đầu lại lần nữa, nói ta nhát gan cũng được, nói ta vôtình cũng không sao, ta không có cách nào để tiễn hắn đoạn đường cuốicùng này.Có vài thứ, chỉ cần giữ ở trong lòng là tốt nhất.Ta nghĩ ta đời này ta sẽ không thể quên được tất cả chuyện của chúng ta, bi thương cũng vậy, mà vui vẻ cũng thế, đều sẽ đi với ta suốt cảcuộc đời này, ta vĩnh viễn đều sẽ không quên, thời còn trẻ có một nam tử đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của ta.“Thần tuân chỉ.”
Vẻ mặt của hắn là nhất mực cung kính.Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ nói, Mặc thúc thúc, những nghi lễgì đó nên tỉnh lược bớt đi.
Nhưng là giờ phút này ta không bao giờ cóthể là một người tùy hứng, là một cô gái thiên chân như trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3116053/quyen-3-chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.