Có lẽ là vì một đường hành trình gấp rút, cả thể xác và tinh thầnđều mỏi mệt, bất tri bất giác ta đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, trời đãtối, bụng cũng đã đói.
Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Âu Dương Thi Thiđâu, quả thực đã bỏ quên ta ở đây sao?Vì thế liền đơn giản đứng dậy đi ra khỏi phòng.Bên ngoài một mảnh yên tĩnh, ánh trăng nhu hòa thản nhiên chiếu xuống, lại tăng thêm vài phần cô tịch cùng thanh lãnh.Ta đi dọc theo con đường mà lúc trước Âu Dương Thi Thi đã đưa tatới, nhưng phủ Quốc Công to như vậy lại không thấy người nào, chỉ có đèn đuốc trên hành lang lay động trong bóng đêm, vài phần quỷ dị, vài phầnbuồn bã.Ta cứ như thế bị quên đi.Dọc theo hành lang gấp khúc, ta đi từng bước, cố ý tạo ra tiếng vang rất lớn, chỉ là trong bóng đêm yên lặng, ngoài tiếng vang đó, bốn phíavẫn một mảnh yên tĩnh như cũ.Chẳng lẽ bọn họ không sợ ta cứ như vậy rời đi sao?Thật sự yên tâm tới vậy sao?Vì thế ta cuống lên đi loạn ở phủ Quốc Công, muốn tìm đến phòng bếp, chỉ là ta còn chưa tìm được, một người liền nổi giận đùng đùng đi tớitrước mặt ta, đúng là Âu Dương Thi Thi.Nàng vừa thấy ta liền quát: “Hơn nửa đêm, ngươi không ngủ chạy đến đây làm chi? Giả thần giả quỷ sao?”
“Ta đói bụng.”
Ta trực tiếp xem nhẹ tức giận của nàng, thản nhiên nói: “Đi lấy gì cho ta ăn.”
“Ăn, ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi sao?”
lửa giận của nàng càng sâu, “Biết ta tìm ngươi bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3116012/quyen-3-chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.