Tiếng ồn ào náo động trên đỉnh đầu rốt cuộc không còn nữa,bốn phía khôi phục yên tĩnh, ta cao hứng ôm lấy Cơ Lưu Hiên, “Bọn họ đirồi, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ra ngoài.”
“Liễu Lăng, ta lại không muốn cử động thì sao giờ?” Hắn ngăn ta lại một chút, suy yếu tươi cười, “Cứ như thế này được không?”….
Giờ phút này, ta làm sao lại không biết là hắn đang suy nghĩvì ta, từ trên nhảy xuống thì dễ, nhưng từ dưới muốn lên thì khó hơnnhiều, huống chi còn mang theo một người bị trúng độc như hắn.
“Ngu ngốc, tin tưởng ta.” Ta có chút run run ôm hắn, chỉ sợhắn sẽ đột nhiên biến mất, “Chúng ta sẽ không có việc gì. Ta cam đoan.”
Hắn nâng tay, nhẹ nhàng xoa hai má ta, lúc này ta mới phát hiện mình bất giác đã rơi lệ.
Ta rất ít khi rơi lệ, trong trí nhớ chỉ có vài lần.
Một lần là trước mặt Mị, mà lần này, là trước mặt hắn.
Nếu là bình thường, cho dù thế nào ta cũng sẽ không tỏ vẻ yếu đuối trước mặt hắn, nhất định hắn cũng sẽ cười nhạo ta.
Chỉ là trong sơn động nhỏ hẹp này, ôm hắn như thế, cảm giácsợ hãi khi bị bỏ lại một mình lại một lần nữa dâng lên, vẻ yếu đuối lạimột lần nữa tái hiện.
“Nha đầu ngốc, ta còn chưa chết đâu.” Hắn cười khẽ, không cóvẻ trêu chọc như bình thường, mà thản nhiên, tựa hồ còn xen lẫn một sựthỏa mãn, “Bất quá nàng vì ta mà rơi lệ, ta rất vui vẻ. Có lẽ về sau sẽkhông còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3116008/quyen-3-chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.