Chương trước
Chương sau
rên nhuyễn tháp, có một nữ tử một thân áo trắng đang dựa vào, khóe môi khẽ nhếch, trong ánh mắt mang theo ý cười thản nhiên, cực kỳnhàn nhã.Thời điểm ta đi vào Mặc Minh cư, nhìn đến liền là tình cảnh như thế này.

“Ngươi đã đến rồi?” nháy mắt nhìn thấy ta, Cẩm Hoàng hơi hơi ngẩng đầu, thản nhiên hỏi.

Tươi cười kia, vẻ mặt kia, giống như nàng sớm đã biết ta sẽ đến.

Ta gật đầu cười khẽ “Đúng vậy, ta đã đến.”

Có đôi khi cả hai bên không có nói rõ, nhưng là đáy lòng cũng là hiểu được rõ ràng rành mạch.

Trong nháy mắt nhìn thấy nàng, ta liền hiểu được Cẩm Hoàng đã biết mục đích ta tới nơi này.

Đúng vậy, nếu làm, ta cũng sẽ thừa nhận.

Hôm nay tới nơi này, thứ nhất là muốn lấy đi vật ta cần, thứhai là nói cho nàng biết tất cả, sau đó từ nay về sau không lui tới đâynữa.

Lần đầu tiên gặp nàng không phải ngẫu nhiên, là do nàng cố ý, mà lần thứ hai đi theo nàng cũng không phải ngẫu nhiên, là do ta cố ýlâm vào, cho nên nếu không phải như thế, chúng ta vốn là không nên quenbiết nhau.

Hai người trong lúc đó có một khoảng cách nhất định nào đó,mặc dù hai bên cùng thưởng thức lẫn nhau, lại chung quy vẫn là sẽ trởthành địch nhân.

“Liễu Lăng, ngươi muốn Lộ xuân?” Cẩm Hoàng hỏi thẳng vào vấn đề.

Ta cũng thản nhiên thừa nhận “Đúng vậy, bởi vì ngươi là người Minh gia, cho nên vì lấy được lộ xuân, ta mới có thể đi theo ngươi.”.

“Minh gia sao?” Cẩm Hoàng nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cườitrào phúng thản nhiên “Cẩm Hoàng ta từ bốn năm trước đã không phải làngười Minh gia nữa rồi, ta không gọi là Minh Cẩm Hoàng, ta chỉ là CẩmHoàng.”

Bốn năm trước đã không phải là người Minh gia?

Ta ngước mắt nhìn nàng, mà nàng lại sâu kín cười nói: “LiễuLăng, ngươi đã quên tất cả, lại nói với ta cần gì phải chấp nhất vớinhững chuyện đã qua, nhưng là ngươi có biết được ta đã trải qua nhữngchuyện gì hay không?”

Vẫn là tươi cười, trong lời nói lại lạnh lùng hơn xưa vàiphần “Một khi đã như vậy, ta đây cũng không thể thoải mái gặp ngươi nhưthế, thì ra chung quy vẫn là do vận mệnh không bao giờ tính sai, chúngta là địch nhân, ngay từ đầu đã là như thế, cho nên kết quả ra sao cũngvô pháp thay đổi được.”

“Cẩm Hoàng…” Giờ khắc này, ta thật sự là đã quên mọi chuyệnphát sinh ở Đồ thành, cũng xác thực quên trước kia ta có lẽ từng làmthương tổn nàng.

Mâu quang thanh lãnh của nàng chỉ nhẹ nhàng mà liếc mắt nhìnta một cái, thản nhiên nói: “Liễu Lăng, một lần kia, ngươi là cố ý đểcho ta lợi dụng, ta đây cũng có thể nói cho ngươi, Cẩm Hoàng ta cũngkhông phải thật là cái gì cũng không biết, lúc này đây, ta cũng vậy, cố ý để ngươi lừa gạt, cho nên hai lần này coi như huề nhau, ngươi đúng làvẫn còn thiếu ta một việc, cho nên ngày khác ta nếu như có hướng ngươiđòi nợ, ngươi cũng chớ có trách ta.”

Sau khi nói rõ mọi chuyện, một tầng vải mỏng ngăn cách giữachúng ta cũng thản nhiên bị xé rách, chung quy không thể tiếp tục đượcnhư trước kia nữa.

“Cẩm Hoàng, ngươi nói đi, ta muốn biết.” Ta thành khẩn nói.

Đúng vậy, ta cũng muốn biết. Chính mình lúc trước là như thếnào lại làm tổn thương nàng, nếu hết thảy mọi việc từ ta mà thành, LiễuLăng ta cũng không thể để thiếu nợ người ta.

“Được, ta sẽ nói cho ngươi, đem tất cả mọi chuyện đều nói cho ngươi.” Cẩm Hoàng nhìn thẳng ta, nhưng là mâu quang kia lại chưa từngdừng lại trên người ta, tựa hồ như là xuyên thấu qua ta, nhìn về một nơi xa xăm nào đó.

Ta ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, cùng đợi Cẩm Hoàng kể chuyện.

Cẩm Hoàng tà tà dựa vào phía trên nhuyễn tháp, sâu kín nói:“Năm năm trước, ta mười sáu tuổi, thiên chân mà đơn thuần, khi đó ta làcông chúa được Minh gia sủng ái yêu thương nhất, sống ở trong Lưu LyCung của Minh gia, không biết thế giới bên ngoài ra sao, ca ca của ta đã từng nói với ta, tính tình đơn thuần cố chấp của ta cuối cùng cũng sẽchỉ làm cho bản thân ta đau khổ mà thôi, lúc ấy ta không cho là đúng,đến mãi sau này, ta mới biết được, ca ca của ta nói đúng. Bởi vì rất cốchấp, bởi vì quá chấp nhất, ta mới có thể rơi vào kết cục như thế này.”

Gió thổi phất lại đây, mang theo hương vị mát mẻ của gió cuối mùa thu.

Nguyên lai thuận theo lẽ tự nhiên, thời tiết đã bắt đầu mang theo vài phần lành lạnh.

Cẩm Hoàng dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Gặp gỡ Cảnh TiêmTrần, có lẽ là kiếp số của ta, một kiếp số không thể tránh khỏi, hắn làngười thích ngụy trang, hơn nữa hành động lại kỹ càng, thời điểm gặp gỡhắn, ta là một cô gái đơn thuần chưa rõ sự đời, mà hắn lịa chính là lẻnvào nhà của ta để trộm đồ, khi đó hắn ngụy trang thành nha hoàn của ta.Ta vẫn thực ỷ lại vào nha hoàn của mình, cũng thực tín nhiệm nàng, chonên ở đoạn thời gian đó, hắn bởi vậy mà biết được rất nhiều chuyện vềta. Khi đó hắn lại cố ý để cho ta phát hiện ra thân phận của hắn, tiếptục lợi dụng ta, hành động kỹ càng để chiếm được sự tín nhiệm của ta, ta biết rõ hắn không phải là nha hoàn ban đầu của ta, nhưng lại ở trướcmặt người bên ngoài khắp nơi bao dung hắn, ta biết rõ hắn có lẽ có mụcđích nào đó, nhưng lại cố tình ở trong kế hoạch mà hắn cố ý xây dựng yêu thương hắn, là đơn thuần thích hay là yêu, ta khi đó cũng không hiểu,mặc dù là hiện tại, ta cũng không thể nào hiểu được vì sao mình lại yêuthương hắn như vậy, có lẽ đây đúng là số kiếp của ta, ngay cả chính bảnthân mình ta đều không thể khống chế được.”

“Hắn là vì gia tài của Minh gia sao?” Ta thử tính hỏi.

Ta vẫn luôn nghĩ rằng Cẩm Hoàng sẽ không thật sự nói với ta về kí ức đã chôn sâu của nàng.

Nàng hơi hơi gật đầu, ánh mắt phức tạp “Đúng vậy, hắn lén lút đánh cắp rất nhiều đồ quý giá của Minh gia, đồng thời ở dưới sự chiếucố của ta, hắn thần không biết quỷ không hay lấy đi trái tim của ta. Sau đó hắn không một tiếng động rời đi, như chưa từng xuất hiện, đi khôngmột chút quyến luyến. Sau khi ca ca của ta biết chuyện, muốn huy độngthế lực của Minh gia để đuổi bắt hắn, mà ta lại vẫn như cũ cố chấp tintưởng là hắn có nỗi khổ riêng. Khi đó vì hắn mà ta đã cùng ca ca từ mặtnhau, vì hắn mà ta đã dứt khoát rời khỏi Minh gia, chỉ cầu ca ca đừngtruy đuổi hắn. Ca ca nói, Cẩm Hoàng, muội đã làm cho ta thất vọng rồi,sự cố chấp của muội chung quy sẽ chỉ làm cho một mình muội phải đau khổ, đây là lần thứ hai ta nghe được ca ca nói như vậy, ta lại thật sự cũngẩn ẩn cảm thấy hiểu được một chút, nhưng là ta cố chấp không có quay đầu lại.

“Vì hắn mà ngươi buông tha cho tất cả những gì mình có sao?”Ta thì thào nói khẽ. Cũng không tự giác được đem suy nghĩ trong lòng hỏi ra.

Cẩm Hoàng tự giễu đáp: “Đúng vậy, ta vì hắn mà đã buông thacho tất cả những gì mình có, tìm hắn suốt nửa năm mới tìm được hắn.Nhưng là hắn lại nói cho ta biết, hắn chưa bao giờ thích ta, bảo ta nênquay trở về, quay lại Minh gia, như vậy ly khai khỏi Minh gia bảo ta làm sao có khả năng quay lại được đây. Cho dù ca ca có đồng ý, ta cũng sẽkhông trở về, khi đó ta vẫn thiên chân như cũ, nghĩ rằng chỉ cần vẫn đitheo hắn, hắn liền sẽ hiểu rõ được tâm ý của mình, hắn sẽ yêu ta, chonên ta giống như một con ngốc đi theo hắn . . . , mặc kệ hắn nói gì, làm gì đều không lay chuyển được ý của ta, đúng là thật cố chấp mà nguxuẩn. Hắn khi đó, có thể cười thực ôn nhu đối với bất kỳ một người nào,nhưng là lại cố tình nhìn ta lạnh lùng. Vì muốn đuổi ta đi, hắn chưa bao giờ mềm lòng. Hắn có thể đem ta một mình một người ném lại, cho dù cólà ban đêm, hay là trong mưa. Hắn đều hướng ta nói ra những lời lạnhlùng tàn khốc, cười nhạo châm chọc, mà ta cũng không biết choáng váng là gì, chậm rãi trải qua hết thảy, lại chậm rãi hiểu được tình cảm củamình đối với hắn càng ngày càng sâu sắc, thật sự chỉ là do cố chấp sao?Ngay cả bản thân ta cũng không rõ. Chính là vẫn không thể buông thađược, mặc kệ hắn nói khó nghe đến mấy với ta, làm chuyện nhẫn tâm đếnđâu, ta đều không có buông tha. Ta cuối cùng nghĩ đến rồi sẽ có một ngày hắn sẽ quay đầu lại, sẽ hiểu rõ ta tốt thế nào, cũng sẽ yêu thương ta.Cho nên một năm, ta ở bên cạnh hắn ngây ngô như vậy một năm trời, đếnkhi việc kia xảy ra, ta hoàn toàn giác ngộ, hắn rốt cục cũng bỏ qua tarồi.”

“Là Mạnh Hổ hắn đối với ngươi…” Đột nhiên nhớ tới lời nói lúc trước của Quân Mạnh Nhiên, ta muốn nói lại thôi.

Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, bình tĩnh nói: “Ngươi khôngcần ấp a ấp úng, đối với sự kiện kia, ta đã sớm quên, khi đó, Mạnh Hổ là cường đạo, mà ta chính là một người bị cường đoạt, không hơn. Khi đóxác thật thực thương tâm, ngay ý niệm muốn chết đều xuất hiện ở trongđầu. Chính là khi ta khóc chạy tới địa sát môn, nhìn thấy chính là hìnhảnh ngươi cùng Cảnh Tiêm Trần ôm nhau, không hiểu tại sao khi đó tanhưng lại ngừng rơi lệ, cái gì cũng không hỏi ra lời, ngược lại rất bình tĩnh. Khi đó, Cảnh Tiêm Trần xoay người nhìn thấy ta, hắn nói với ta,không cần đi theo hắn, ngươi mới là người hắn yêu nhất. Khi đó ngươiphong hoa tuyệt đại, ta không thể không thừa nhận mình không thể so sánh được với người, chính là lại cố chấp không chịu nhận thua. Khi đó ngươi cao ngạo nói với ta: ngươi không xứng. Hình ảnh như vậy đã làm trái tim ta đau đớn, ta rõ ràng nghĩ đến tìm Cảnh Tiêm Trần để được hắn an ủi,nhưng là tại một khắc kia, lại cái gì cũng nói không nên lời, chỉ làngây dại đứng nhìn hắn, muốn từ trong mắt hắn tìm được một tia hy vọng,nhưng là không có, cái gì cũng đều không có. Khi đó, ta bình tĩnh nói ra tất cả mọi chuyện vừa rồi mới phát sinh, sau đó kiêu ngạo mà nói chohắn, Cảnh Tiêm Trần, ta sẽ không tiếp tục dây dưa với ngươi nữa, ta thừa nhận khi nói ra chuyện đó, ta vẫn còn hy vọng hắn sẽ có một chút thương tiếc, ta vẫn còn là hy vọng hắn sẽ giữ ta lại, hoặc là bởi vì thươnghại ta mà chiếu cố ta. Nhưng khi đó ta chung quy là đã quá ngây thơ rồi, hắn cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Chính là ôm lấy ngươi xoay người rời đi. Coi như cái gì cũng chưa nghe thấy. Đem ta một người cô độc, đứng ngây dại ở trong thính phòng, một khắc kia, bao nhiêu ủykhuất, bao nhiêu oán hận, thể xác và tinh thần mỏi mệt, ca ca của ta đãnói đúng, quả nhiên là ta quá mức cố chấp, cho nên mới sẽ rơi vào kếtcục như thế, ta là nên hận hắn, hay là nên oán ngươi? Ngươi đạp tan tấtcả hy vọng của ta. Mà hắn lại làm cho ta hoàn toàn tuyệt vọng. Sau đó,ta ly khai địa sát môn. Lại không biết mình nên đi đến nơi nào, ta không thể quay lại Minh gia, cũng không có mặt mũi nào để trở về, mà trời đất bao la, rộng lớn, ta nhưng lại không có một chỗ để dung thân, khi đó,chung quy là hiểu được thế gian phức tạp cùng bất đắc dĩ.”

Nàng hơi hơi ngừng lại một chút, nhếch mép cười chua xót “MàMạnh Hổ nhưng lại không có chết tâm, sau khi ta thoát đi, lại vụng trộmđi theo ta, cho nên ta bị hắn bắt trở về, mang về sơn trại. Trở thành áp trại phu nhân của hắn, một khắc kia, ta thay đổi, một khắc kia, ta bắtđầu lên kế hoạch của mình. Sau đó một năm sau, ta đoạt được sơn trại của Mạnh Hổ, cố gắng đi từng bước một, không phải dựa vào thế lực của Minhgia, cũng không phải dựa vào Cảnh Tiêm Trần, muốn chính mình kiên cườngsống sót. Hơn nữa muốn sống tốt hơn hắn, sau đó sẽ có một ngày ta sẽđánh bại hắn, sẽ nhìn thấy sự hối hận của hắn, hối hận từng đối với tatàn nhẫn như vậy. Lúc đó, ta là dựa vào ý chí đó mà kiên trì sống. Khiđó, ta cũng là cố chấp, cho nên mới có thể kiên trì được như vậy.”

Trước kia ta lại là loại người như vậy sao?

Ta cuối cùng cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy.

Cảnh Tiêm Trần, thật sự vô tình như vậy sao?

“Cẩm Hoàng, ngươi có hay không nghĩ tới. Có lẽ tất cả cũngchỉ là do Cảnh Tiêm Trần muốn ngươi rời đi, nên mới làm như thế. Có lẽhắn không nghĩ muốn liên lụy đến ngươi, có lẽ hắn có nỗi khổ nào đóchăng?” Đối với Cảnh Tiêm Trần, ta không có một chút cảm giác gì, thậmchí ngay cả cảm giác quen thuộc đều không có, ta không có khả năng sẽthích hắn, cho nên tất cả khẳng định chỉ là một sự hiểu lầm.

Vốn nên chỉ là ân oán cá nhân giữa bọn họ, nhưng là ta vì sao lại cố tình bị liên lụy ở bên trong?

Tất cả thật là như vậy sao?

“Ngươi nghĩ rằng ta không có nghĩ như vậy sao? Nhưng là ngươi hãy thử ngẫm lại, hắn thật sự nếu chỉ vì làm cho ta rời đi, thật sự cần phải làm quyết tuyệt như thế sao? Ngươi không phải là ta, ngươi căn bản không thể hiểu được sự tuyệt vọng của ta lúc đó, giống như đất trời lúc đó hoàn toàn trống trải, toàn bộ thế giới chỉ còn lại có một mình tatịch liêu, cảm giác của ta lúc đó chính là như vậy. Ngươi chưa có trảiqua, căn bản sẽ không thể hiểu được.” Nàng như trước bình tĩnh nói xong, tựa hồ tất cả những chuyện đó thật sự đã không còn ảnh hưởng tới nàngdù chỉ là một phần nhỏ.

“Ta từng nghĩ tới trăm ngàn thứ, một lần kia, hắn nếu khôngphải quyết tuyệt bỏ đi như vậy, hắn nếu quay đầu lại nhìn ta cho dù chỉlà một cái liếc mắt, ta cũng sẽ không hận hắn như vậy, nhưng một biểuhiện nhỏ đều không có, với hắn mà nói, ta bất quá chỉ là một người màhắn nhanh chóng muốn ném đi.” Khi nói tới đây, ánh mắt của nàng cuốicùng ngưng tụ, nổi lên vài phần hận ý, tuy chỉ là chợt lóe lên, nhưnglại rất mãnh liệt.

Ta kinh ngạc không thốt được lên lời, chỉ có lẳng lặng nghe nàng nói.

“Có lẽ dứng ở trên lập trường nào đó, ta cũng không có quyềnđể oán ngươi, dù sao tình yêu là ích kỷ, nhưng là ta cũng là người íchkỷ, cho nên đứng ở lập trường của ta, ta rất oán ngươi.” Khi nói chuyện, nàng ngước mắt nhìn ta, thản nhiên nói: “Lập trường bất đồng, nếu ngươi không phục cũng là tất nhiên, đó là chuyện của ngươi, ta cũng khôngquyền quản. Nhưng là oán ngươi là chuyện của ta, ngươi cũng không cóquyền can thiệp”

“Cẩm Hoàng, nếu lúc trước ta thật sự là người như vậy. Nhưvậy ta sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi, nếu một ngày nào đó,ngươi thật sự muốn trả thù ta, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, nhưngta nếu thật sự thua ở dưới tay của ngươi, ta cũng sẽ không hận ngươi.”Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, đem hết thảy đều nói rõ ràng.

Cẩm Hoàng không cần nói dối, ta lúc trước tất nhiên là thậtsự sẽ nói như vậy, làm chuyện như vậy, cho dù lý do trong đó là gì, tagiờ phút này cũng không biết.

Nhưng là ta có thể khẳng định, chắc chắn không phải bởi vì ta thích Cảnh Tiêm Trần.

“Liễu Lăng, ta cũng hiểu được ngươi không giống như loạingười sẽ làm loại việc này, nhưng là nếu như thật sự yêu. Như vậy có lẽlý trí đều không còn.” Cẩm Hoàng hít một tiếng, nói: “Ta mặc dù oánngươi, nhưng cũng không phủ nhận chính mình thưởng thức ngươi. Ta thậttiếc hận chúng ta đúng là vẫn không thể trở thành bằng hữu.”

“Cẩm Hoàng, có lẽ là do chúng ta cuối cùng gặp lại quá muộn.” gặp gỡ sai thời điểm, chung quy cũng chỉ có thể gặp thoáng qua.

Ta cùng Cẩm Hoàng trong lúc đó cũng chỉ có thể có kết cục như vậy.

Cẩm Hoàng đem mọi chuyện đều nói cho ta, cũng coi như là đã tín nhiệm ta.

Mà sau này, thật sẽ không lưu tình chút nào sao?

Trong giây phút ngắn ngủi động vào, lại chung cũng là cảmnhận được có ngọn lửa chân thành. Không phải vĩnh viễn, nhưng cũng từng ở trong phút chốc đạt được vĩnh hằng.

“Cũng có lẽ là chúng ta gặp lại quá sớm.” Cẩm Hoàng thì thào mà nói.

Ta kinh ngạc nhìn phía nàng, nhưng là nàng lại xoay người đi vào trong phòng, chỉ còn lại một câu thản nhiên vọng lại.

Gặp lại quá sớm sao?

Ta lắc lắc đầu, nhếch mép cười chua xót, cuối cùng cũng không quay đầu lại ly khai Mặc Minh cư.

Có lẽ ta hiểu được ý tứ của Cẩm Hoàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.