Duyên, là một điều thực sự rất kỳ diệu. Mặc kệ là thiện duyên cũng tốt, nghiệt duyên cũng thế.
Ta cho tới bây giờ không nghĩ tới mình sẽ gặp lại Mị ở dướitình huống như thế, cũng không nghĩ tới còn có thể điềm tĩnh đối diệnvới Cơ Lưu Tiêu như thế.
Người trước mắt vẫn như cũ là một thân y phục màu đỏ yêu dã,khóe miệng vẫn như cũ nhếch lên một nụ cười như không cười. Hắn, vẫn làyêu nghiệt trong mắt ta, dung mạo của yêu tinh, tính tình của yêunghiệt, một nhân vật như thế nên tránh càng xa càng tốt, nhưng là chúngta lại gặp lại nhau.
Có lẽ cuộc gặp gỡ này nhất định phải xảy ra, những vấn đề của chúng ta trong lúc đó không có khả năng chấm dứt dễ dàng như vậy được.
Ta nhếch môi cười mang theo một chút không để ý, ta híp mắtnhìn hắn, khoan thai nói: “Có thể cùng tà vương danh chấn thiên hạ lúcnày tụ cùng một chỗ, Liễu Lăng ta thật đúng là có phúc”
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng mà chế trụ chén rượu,ngửa đầu chậm rãi uống cạn, thậm chí còn mị hoặc dùng đầu lưỡi liếm mộtgiọt rượu còn lưu lại ở khóe miệng, ý cười động lòng người “Có thể cùngcung chủ của Kính Nguyệt cung uống rượu tâm sự, đó là một việc rất maymắn trong cuộc đời của tại hạ”
Ta làm như chưa bao giờ gặp qua hắn, mà hắn cũng làm như không biết ta là ai.
Lúc trước rời đi, trong lòng đầy đau thương và hoảng sợ, tathậm chí không kịp suy nghĩ đến mọi tình huống sẽ xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3115955/quyen-2-chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.