Khi trở lại quán trọ, tâm tình thật tốt, bởi vì rốt cục lại có thể trải qua những ngày tiêu diêu tự tại.
Ta trời sinh tính lười nhác, đối với tiền tài không có sựchấp nhất quá lớn, nhưng lại là cố tình thích tiêu tiền phung phí, màkiếm tiền với ta mà nói thật sự là một vấn đề đau đầu.
Ta rất muốn như lúc trước, đi đến nhà của những phú hào mượnmột chút ngân lượng, nhưng bên cạnh còn có Sở Ngọc, vì thế cũng chỉ cóthể từ bỏ ý định đó.
Cho nên dọc đường đi đến Đồ thành, ta toàn ăn uống không cần phải trả tiền, làm cho Sở Ngọc rất là bất mãn.
Chính là ta đã sớm thành thói quen, mặc kệ Sở Ngọc như thế nào, ta đều là một bộ dáng cợt nhả.
Cẩm Hoàng nói, nàng phải rời khỏi Đồ thành một thời gian, cho nên hy vọng ta có thể thay thế nàng ở tại chỗ này.
Bởi vì nàng tin tưởng ta có thể coi chừng sòng bạc, trừ bỏ những người đến gây phiền toái.
Cho nên ta cũng chỉ cần làm theo sự phân phó của nàng màthôi, làm cho những người đó không dám hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.
Nói cho cùng đến để làm ác nhân, mà đối với với ta mà nói làm ở quán ác nhân thật sự là một việc rất nhỏ.
Ta cũng hỏi qua Cẩm Hoàng, tại sao lại yên tâm giao sòng bạccho ta, không sợ ta hủy diệt sòng bạc, lấy hết ngân lượng bỏ chạy haysao.
Mà nàng lại chỉ âm trầm cười nói “Ngươi cứ việc đi, chính làcho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3115929/quyen-2-chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.