Đêm tối đen như mực, ánh trăng treo cao trên bầu trời.Chỗ tối nhất trong vách núi, có hai người giằng co, một người mặchắc y, một người mặc hồng y, một người ý cười lành lạnh, một người sắcmặt tái nhợt.Gió chợt nổi lên, thổi tung bay mái tóc đen của hai người, cũng làmvạt áo của bọn họ bay bay vang lên tiếng sồn soạt, trong khoảng thờigian ngắn, thổi quét toàn bộ đất trời.
“Liễu Lăng, một ngày là vật của ta, như vậy cả đời đều là vật củata, mặc dù thế nào nếu có một ngày ta từ bỏ, ta cũng chỉ có cách hủydiệt.” Lời nói nhàn nhạt vang vọng của hắn theo gió mà đến “Liễu Lăng,mặc dù ta chết, ta cũng muốn ngươi cả đời đều không quên được ta.”“Mặc dù là hận, cả đời đều cũng phải nhớ kỹ, rốt cuộc quên khôngđược ta.” Hắn nhếch môi, tươi cười sáng lạn, xoay người nhảy xuống,thẳng tắp lọt vào vách núi đen, chỉ còn lại lời nói kia theo gió phiêután, dư âm vang vọng mãi.“A… Không cần.” Một trận kinh hô vang lên, khoảnh khắc trong lúc đó phá tan đi sự yên lặng của ban đêm.Lo sợ không yên bên trong, ta theo từ trong giấc mơ bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn màn che trên đỉnh đầu, thân thể lạnh lẽo một mảnh.Lại nằm mộng…Ta đã không còn nhớ được rằng đã trải qua bao nhiêu đêm như thế nữa, ta từ trong giấc mơ bừng tỉnh, tựa hồ bắt đầu từ một khắc từ lúc Mị rớt xuống vách núi đen kia, cảnh trong mơ này liền không ngừng mà quấn lấyta.Mị, thật sự đã chết sao?Nhưng là mặc kệ như thế nào, hắn thật là bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3115902/quyen-2-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.