Hắn cười khổ “Liễu Lăng, nó không phải tảng đá, nó chính là chí bảo của Vân Mặc tộc chúng ta.”
“Ở trong mắt ta, nó chỉ là một tảng đá.” Ta quật cường nói.
Rõ ràng chỉ là một tảng đá, lại vì nó mà hy sinh bao nhiêu tính mạng con người?
Ta không khỏi đem năm khối thất thải kỳ thạch trên người toàn bộ ném về phía hắn “Cầm, không phải chỉ là mấy tảng đá thôi sao, toànbộ cho ngươi.”
Cũng bởi vì mấy tảng đá này, ta mới bị quấn vào vòng xoáy của những chuyện vốn không liên quan gì tới ta như vậy.
Không hiếm lạ, ta mới không cảm tahays nó hiếm lạ, cái gìthất thải kỳ thạch, cái gì vô giá, ta toàn bộ cũng không muốn để ý đến.
Hắn sửng sốt, không có né tránh, tùy ý để ta đem năm khốithất thải kỳ thạch kia ném vào trên người hắn, sau mới lấy chúng lên bỏvào trong lòng.
“Liễu Lăng, đây không phải là chuyện của một mình ta, mà làchuyện của toàn bộ Vân Mặc tộc, mặc kệ là vì thất thải kỳ thạch, còn làvì vương thất Đông Hải quốc, nhất định phải hy sinh đại ca. Chúng tamuốn mượn cái chết của hắn làm cho người trong vương thất nghi kỵ nhau,muốn làm bọn họ hỗn loạn. Ngươi cảm thấy ta lãnh huyết hay tàn nhẫn cũng được. Đây đều là chuyện ta phải làm, giống như chuyện ta phải lợi dụngngươi.” Hắn hơi hơi dựa vào vách xe, một đôi mắt yên lặng nhìn về phíatrước.
Giờ khắc này, cả người hắn tràn ngập một loại cảm giác không nề hà gì.
Thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3115870/quyen-1-chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.