“Tiểu Nhiễm, nàng khóc vì ta sao?” Thản nhiên hỏi, thản nhiên cười, hắn nhìn ta, trong mắt có gì đó ta không muốn nghĩ đến.Đã muốn hôn mê, hắn lại như thế cười, tựa hồ rất thỏa mãn.Ta biết độc huyết đã được thanh trừ, hắn hôn mê cũng chỉ là do mấtmáu quá nhiều, chỉ là nước mắt của ta như trước một giọt lại một giọtrơi xuống, ngay cả ta cũng không biết là vì cái gì.Có vài thứ, kỳ thật đáy lòng hiểu được, chính là không muốn đi suy nghĩ kỹ càng.
Vì thế thời điểm Cơ Vô Nhai, và đoàn người tới bên người ta, nhìn thấy ta là đang rơi lệ, dáng vẻ không hề giả dối.“Tiểu Nhiễm, đừng khóc, đi nghỉ ngơi đi.” Cơ Vô Nhai an ủi nói.Ta nắm chặt tay, kiên định nói: “Ta muốn chiếu cố hắn.”Cơ Vô Nhai nhíu mày, muốn nói gì, lại chung quy cũng không mở miệngBọn thị vệ đem Cơ Lưu Tiêu nâng lên xe ngựa, mà ta cũng chui vàotrong, một khắc trước lúc lên xe, ta xem thấy cách đó không xa là KhúcNhược Vân, khóe môi nàng nhếch lên mang một chút thản nhiên trào phúng,lại không biết là vì ai.Ta không có tâm tư nghĩ nhiều, lên xe ngựa, ngồi bên Cơ Lưu Tiêu, liền như vậy một đường về tới lục vương phủ.Đợi đến lúc mọi người đem hắn an trí thỏa đáng, bên ngoài trăng non đã treo cao trên khung cửa.Ta ngồi trước giường hắn, thẳng tắp nhìn hắn, đáy lòng lại suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều.Nếu nói một khắc lúc đó, ta là hoàn toàn mất đi lý trí, như vậy ngay sau đó, có một số việc ta đã chậm rãi nghĩ thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3115803/quyen-1-chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.