Chúng ta rời phố Vân Tự đúng là lúc mặt trời chiều ngã về tây, ánhmặt trời yếu ớt chiếu xuống xe ngựa xa hoa, tiếng bánh xe vang lên, làmbụi đất bay mù mịt.Thời điểm trở về, tốc độ rõ ràng nhanh hơn vài phần, ta tựa vào phía trên nhuyễn tháp, cảm thụ được sự chấn động nhịp nhàng của xe ngựa.Cơ Lưu Tiêu ngồi đối diện, vẻ mặt trầm mặc, làm như đang suy nghĩđến cái gì đó, mà Khúc Nhược Vân liền chính là tựa vào trên người hắn,mắt tà tà ngạo nghễ nhìn ta, ánh mắt phức tạp như lúc trước.Ta nhắm mắt lại, không nhìn tới bọn họ, tùy ý tinh thần dần dần dao động.Cũng không biết trải qua bao lâu, một trận tiếng ngựa hí vang lên,xe ngựa dừng mạnh, làm chúng ta trong thùng xe cũng thiếu chút nữa bổnhào.“Bảo hộ chủ tử.” Ngoài xe vang lên thanh âm lo lắng đứt quãng của thị vệ.Ta vén một góc rèm xe lên, vụng trộm nhìn ra bên ngoài, thấy vài hắc y nhân đang cùng thị vệ đánh nhau.Thích khách sao?Mắt nhìn về phía Cơ Lưu Tiêu, đã thấy hắn vẻ mặt trấn định, KhúcNhược Vân cũng chỉ là rúc vào trong lòng hắn, tựa hồ căn bản không thèmđể ý đến tất cả chuyện ở bên ngoài.Là thói quen? Hay là có gì đó khác?Vì thế liền cũng trấn định, nhắm lại con ngươi tiếp tục định thầnChính là… Tiếng đánh nhau thật lâu không tiêu tan, mùi máu tươi cũng dần dần tràn ngập, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.Lại một lần nữa mở mắt ra, đã thấy Cơ Lưu Tiêu trên mặt đã có vàiphần khác thường, rút ra tay bị Khúc Nhược Vân dựa sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3115799/quyen-1-chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.