Khi chúng ta ngồi vào xe ngựa, Cơ Lưu Tiêu mới khôi phục lại bộ dạng tươi cười, quay đầu nhìn ta cười nói: “Bị dọa sao?”“Không có.” Ta tà tà tựa vào nhuyễn tháp, cười.“Không sợ hãi?” Hắn cũng tựa vào nhuyễn tháp, nghiêng người nhìn ta, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm.“Phải, không sợ hãi, bởi vì ta biết ca ca phu quân là đang giúp ta.” Tầm mắt nhìn nhau, mang theo ý cười nhìn thấu lẫn nhau.Hắn bật cười ra tiếng, làm nổi bật một chút màu đỏ kia, hết sức xinh đẹp “Thì ra muội muội nương tử hiểu biết ta như vậy. Nàng cũng đã không còn là người của Hạ gia, như vậy liền không cần dối trá nịnh hót nữa.”
“Ta là muội muội của ngươi, đương nhiên là nên hiểu biết ngươi.” Ngườicủa Hạ gia nếu không phải chân chính là người nhà của Hạ Nguyệt Nhiễm,ta cũng thật sự không nghĩ lại phải tốn thời gian đi quan tâm, Cơ LưuTiêu thật đúng là giúp ta một phen.Tiếng cười khẽ lập tức tràn ngập toàn bộ trong xe, mà hắn lại ngửađầu ngủ ở phía trên nhuyễn tháp, không chút để ý hỏi: “Tiểu Nhiễm, nếunàng không phải muội muội của ta, như vậy giờ phút này chúng ta sẽ nhưthế nào?”“Nếu ta không phải muội muội của ngươi, có lẽ chúng ta chỉ là ngườixa lạ gặp thoáng qua.” Vốn là không phải, chứ không phải nếu?Trên thế gian này thật sự có nếu, như vậy nhân sinh có lẽ cũng sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy.Chính là này thế gian không có nếu, cho nên có vài thứ nhất định mất đi, mà vài người nhất định không thể có được, tiếc nuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-lang-loan-doc-phi-khuynh-thanh/3115776/quyen-1-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.