Long Tuấn Hạo có một giấc mộng, trong mộng, hắn dường như đã quay về thế giới ban đầu, luôn luôn được mẫu hậu và hoàng huynh nâng niu trong lòng bàn tay, cho dù đi đâu làm gì cũng không ai ngăn cản, mà tướng quân, người hắn vẫn luôn để ý, sắp phải xuất chinh, có thể còn sống trở về hay không cũng không biết được, cho nên hắn cầu mẫu hậu chuẩn hắn xuất cung. Xuất cung rồi, đầu tiên hắn chỉ đứng xa xa nhìn y, sau đó bước về phía trước, lần này hắn không đùa giỡn tiểu cô nương bày quán ở ven đường nữa, về phần tại sao lần trước làm như vậy… Kỳ thật hắn cũng không biết, hắn chỉ biết, lần này, hắn vừa bước vài bước đã đến trước mặt y, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nghe y trầm giọng nói, “Người đâu, đem tên ác bá này trói lại cho ta!”
“Tuân lệnh!” Lời vừa dứt, lập tức có hai binh lính bước ra đi về phía hắn.
Long Tuấn Hạo cực kỳ kinh ngạc kêu, “Ta làm cái gì?! Ta không đùa giỡn…” Còn chưa nói xong, hắn đã nghe thấy vài tiếng nức nở phát ra từ bên cạnh. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy tiểu cô nương kia tay cầm thủ quyên (khăn tay),không ngừng lau nước mắt. Hắn sợ điếng người, cứng ngắc quay đầu đối diện với tướng quân.
Đại tướng quân cười lạnh, “Ngươi còn có gì để nói?”
“Không, ta không… ta chỉ là muốn hấp dẫn sự chú ý của ngươi,” Long Tuấn Hạo run run nhìn hai binh lính đang ngày càng đến gần, sau đó cố chấp nhìn vào mắt tướng quân, “Ta là Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-duong-vien-truc-ba-gian/69766/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.