Sở Kiên híp mắt, mồ hôi lạnh trên trán càng ngày càng nhiều. Cậu cảm thấy giống như đang có hai cái búa dộng liên tục vào huyệt thái dương của mình, làm cả đầu choáng váng, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Những hình ảnh trong đầu lướt qua nhanh như suối chảy, liên tục xoáy tròn, chỉ cần không để ý một chút, chúng liền đổi sang cảnh khác, khiến cậu khó chịu ôm lấy đầu.
La Dịch yên lặng nhìn tay cậu run run, bất lực thở dài, “Nếu như đã quyết định, vậy bắn đi. Tôi biết tại sao cậu lại làm thế. Tôi vốn không nghĩ mình còn có thể sống sót, nhưng lúc đó tôi quá ích kỷ, sao biết cậu lại… Nếu sớm biết, ngay từ đầu tôi sẽ không để cậu bắn ra phát súng ấy.”
Sở Kiên hít sâu mấy hơi, “Đủ rồi… đừng nói nữa.”
La Dịch đau khổ nói, “Cậu để tôi nói hết được không, tôi sắp phải ra đi rồi.” Ánh mắt anh nhìn cậu càng thêm nhu hòa. “Cậu quá quật cường, tôi đã sớm nói, điều đó sẽ mang lại không ít bất lợi cho cậu, sau này ráng sửa chút đi, đừng cứ để tâm vào mấy việc vụn vặt. Cậu cũng không cần lo cho mẹ chúng ta, tôi đã gọi người chăm sóc bà…”
Sở Kiên ngắt lời anh, “…Anh nói mẹ ai?”
La Dịch thở dài, “Cậu có biết từ sự việc đó đến giờ đã qua hai năm rồi không? Bà nghĩ cậu đã chết từ bốn năm trước rồi, cha cậu lại mất sớm, nên chỉ sống cô đơn một mình. Sau khi vào làm cảnh sát, tôi tra được địa chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-duong-vien-truc-ba-gian/1961053/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.