“Cởi ra… cho tôi!” Hà Thiên Phàm nằm ngửa trên giường, nhìn hai kẻ rõ ràng tới đây xem kịch vui, cũng không còn tinh lực bận tâm đến mặt mũi, run run rẩy rẩy cầu xin.
Long Tuấn Hạo vừa nhìn thoáng qua lại lập tức ôm bụng, cười lăn lộn trên mặt đất, “Ha ha ha…”
“Cậu không cần cười…” Hà đại cầm thú hơi thở mong manh, đáng thương không sao tả xiết nói, “Cởi bỏ… nhanh lên…” Sau đó liếc qua Cô Thần, người đang rút rút khóe miệng, ngơ ngác nhìn quang cảnh trong phòng.
Hà đại cầm thú chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, “Bác sĩ Cô…”
Cô Thần rốt cuộc hoàn hồn, cúi đầu nhìn Long Tuấn Hạo. Vị vương gia nào đó đang cười đến run hết cả người, lẩy bẩy vươn móng vuốt, “Đợi… đợi đã…” Vừa nói vừa run run rẩy rẩy vịn tay vào mép giường, từ từ bò lên, chậm rãi lết đến ngồi bên cạnh Hà Thiên Phàm, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó vuốt mặt, thay bộ dạng cực kỳ bi thống nói, “Bác sĩ Hà… sao trên người ngươi lại có những vết thương thê thảm thế này, a? Ha ha ha… Ôi…” Nói xong lại không thể ức chế cười phá lên, lăn lốc rơi xuống đất.
Hà Thiên Phàm câm nín ngước nhìn trần nhà, rơi lệ, nghẹn ngào nói, “Nếu cậu không chịu giúp thì hãy đi đi… Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu…”
“Không được, ta mà đi thì ai sẽ mở trói cho ngươi?” Vị vương gia nào đó lại run rẩy vịn tay vào mép giường, ngồi xổm dưới đất ngước đầu nhìn lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-duong-vien-truc-ba-gian/1961049/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.