Thanh âm “tích tắc” không ngừng truyền vào tai, nhắc nhở rằng sinh mệnh của hắn sắp sửa đến hồi kết thúc. Sắc mặt Long Tuấn Hạo đã trắng bệch, cả người đều run rẩy, kinh hoảng nhìn mấy người trước mặt, “Sao… Làm sao… bây giờ?”
Hai người kia kề vai sát cánh vái quạ đen xong lập tức tụ lại chỗ Long Tuấn Hạo, Lê Hiên thuận tiện phất tay gọi một y tá đến, bảo cô đi gọi thêm vài người khác đến. La Dịch và Sở Kiên đến gần, nhìn thoáng qua xong, người nào đó lập tức kéo tay vợ mình đi ngắm cảnh, loáng thoáng còn nghe thấy thanh âm truyền đến, là Sở Kiên, nói, “Buông ra, tôi không thể thấy chết mà không cứu được.”
La Dịch thở dài khuyên nhủ, “Vợ a, bây giờ em đã không còn là đặc công nữa rồi, huống chi em cũng không biết cách tháo bom, đừng nên gây thêm phiền toái, cứ để cho bọn họ tự tính toán. Em có mệt không a, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
“… Được rồi, anh nói cũng có chút đạo lý, vậy chúng ta nói chuyện một chút,” Sở Kiên tùy tiện tìm một chỗ, ngồi xuống, dùng ngữ khí ôn nhu mà nói, “Lại đây, nói về vấn đề súng ống đạn dược vừa rồi đi.”
“Em, em yêu à…”
.
Lê Hiên nhìn nhìn cổ của vị Vương gia nào đó, lại nhìn nhìn đồng hồ, ngẩng đầu khẽ nói, “Nửa phút đã trôi qua.”
“…” Khuôn mặt Long Tuấn Hạo càng thêm trắng bệch, “Rốt cuộc thế nào… Ta không muốn chết a a a!”
Sắc mặt Cô Thần từ ban đầu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-duong-vien-truc-ba-gian/1961041/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.