🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

" Con rất muốn biết bố mình là ai, nhưng con chưa từng giận mẹ vì không nói cho con biết."



Ánh mắt An Thanh đầy vẻ kiên định, dứt khoát. Cô nở một nụ cười rồi lại nói.



" Thật ra mẹ không muốn nói cũng không sao. Với con ông ấy cũng không có gì quan trọng. Chỉ cần có mẹ, con chỉ cần mẹ thôi."



" Nếu ông ấy khiến mẹ không vui thì từ nay về sau không cần nhắc tới ông ấy nữa."



28 năm nay cô chưa từng gặp mặt bố mình. Phải chăng trong lòng ông ta cô cũng chẳng quan trọng hay thậm chí ông ta còn chẳng biết tới sự tồn tại của đứa con gái là cô. Vậy thì thôi đi, cứ xem như cô là một đứa trẻ mồ côi cha. Giờ phút này cô chỉ mong ông trời thương xót cho mẹ con cô có thêm chút thời gian ở bên nhau mà thôi. Những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa rồi.



Kiều Thanh Uyển nhìn con gái không khỏi xót xa. Trước giờ cô vẫn luôn là một đứa con hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người khác đau lòng.



Kiều Thanh Uyển thấp giọng yếu ớt.



" Thật ra bố con không phải người xấu, đợi khi khoẻ lại mẹ sẽ kể con nghe về bố con."



An Thanh mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.







Một tuần lễ trôi qua, An Thanh xin nghỉ phép ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ.



Hà Băng bận rộn chạy tới, chạy lui. Vừa giải quyết việc công ty, vừa tranh thủ trông nom Kiều Thanh Uyển đỡ An Thanh.



Ngày

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-doi-ta-co-the-ngung-dau-thuong/2924751/chuong-34.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.