Hà Băng không giấu được sự chua chát trên khuôn mặt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn lên bầu trời đêm mịt mù, không Trăng, không Sao. Dường như ngay cả ông trời cũng không muốn cho anh một tia sáng dù là nhỏ nhoi nhất.
Hà An Nhiên xót xa nhìn Hà Băng nhưng không biết phải nói gì, tâm trạng của cô lúc này cũng đang hỗn loạn vô cùng.
Nhớ lại bóng dáng yếu ớt, cô độc của An Thanh trên đường phố mà không khỏi đau lòng. Nếu họ là chị em cùng cha khác mẹ thì sau này mỗi người sẽ phải làm sao, không chỉ có An Thanh, Hà Băng và đứa bé mà còn có bà ngoại của cô. Sức khoẻ vốn đã không tốt, nếu bà biết sự thật này nhất định sẽ không thể chấp nhận được.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự tĩnh lặng. Nhìn tên người gọi đến cả Hà Băng và Hà An Nhiên đều không khỏi hoảng hốt.
Vừa kết nối đầu dây bên kia đã gào lên giận dữ.
" Đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc các người đã làm gì cô ấy."
Hà An Nhiên dâng lên những dự cảm bất an, cô bỏ qua sự giận dữ của Thiên Phong vội vàng hỏi.
" Chị ấy thế nào rồi?"
" Còn có thể thế nào, khóc rất nhiều rồi ngất đi, vẫn đang truyền nước trong bệnh viện, còn chưa tỉnh lại."
Thiên Phong vẫn giữ một thái độ như ban đầu, anh quát lớn một hơi rồi dập máy.
1 giờ đêm, Hà Băng và Hà An Nhiên vội vàng lao vào bệnh viện. Vừa tới nơi Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-doi-ta-co-the-ngung-dau-thuong/2924743/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.