Sau khi trả tiền và cảm ơn chú tài xế, Như đi về phía bên tay phải, nàng ta vừa đi vừa lẩm bẩm: "Nếu mình nhìn không lầm thì người lái chiếc xe đen hồi nãy không phải là người trong sân trường sao? Không lẽ anh ta cũng ở vùng này?"
Lầm bầm một hồi nàng ngước nhìn lên, ngôi nhà nhỏ màu trắng của ông bà Ngoại đã hiện ra ngay trước mặt. Như bảo bác tài dừng ở ngã ba chẳng qua vì nàng muốn tạo bất ngờ cho ông bà Ngoại, khu này khá yên tĩnh nên khi có tiếng xe thì rất dễ bị phát hiện.
"Ông bà ngoại." Như vừa gọi to vừa mở cửa ra cười tít mắt.
Hai người trong nhà khá bất ngờ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô cháu gái đã lâu không gặp. Ông ngoại nàng ngước nhìn lên, ông ngồi trên ghế sofa, tay cầm xấp báo đang đọc dở, khi thấy đúng thật là đứa cháu gái yêu quý, thì ông vội đặt báo xuống bàn, dang hai tay ra: "Như à, mau mau lại đây."
Như chạy lại sà vào lòng ông, ông ngoại một tay ôm cô, một tay sờ đầu cô.
Bà ngoại đang ở trong bếp khi nhìn thấy đúng là nàng thì cất giọng vờ như quở trách: "Cái con bé này, trước khi về cũng không báo cho già này một tiếng."
Sau đó nở nụ cười phúc hậu nói với hai ông cháu: "Chắc Như của bà đi đường xa cũng đói rồi, vừa hay Ngoại cũng sắp làm xong bữa sáng, hai ông cháu mau rửa tay rồi vô ăn sáng."
"Hoan hô, bà ngoại là tốt nhất."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-do-co-phai-la-dinh-menh/2779498/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.