Lý Nhã Tịnh nằm gục bên giường, hai tay vẫn nắm chặt tay áo của Lưu Cảnh Nghi. Ngón tay anh khẽ động đậy, mi mắt nặng nề nhếch lên. Ánh sáng dìu dịu của căn phòng làm anh hơi nheo mắt. Lưu Cảnh Nghi đưa mắt tìm kiếm, nhìn thấy cô nằm bên cạnh mình thì mỉm cười, đôi tay run run chạm vào mái tóc mềm mại của cô. Lý Nhã Tịnh giật mình tỉnh giấc, ngẩng mặt lên nhìn. Bắt gặp ánh mắt anh, cô liền mừng rỡ, đứng bật dậy, rối rít nói :
“Cảnh Nghi, anh tỉnh rồi sao? Em không mơ chứ?”
Khóe môi anh cong lên, đôi tay sờ vào má cô, thì thầm :
“Anh tỉnh rồi, bảo bối. Đừng lo nữa nhé!”
Đôi mắt cô lại rơm rớm nước. Lý Nhã Tịnh lập tức gọi bác sĩ để khám cho anh. Tình hình hồi phục của Lưu Cảnh Nghi đang rất tốt, khoảng một tuần nữa là có thể xuất viện được rồi. Cô ngồi bên cạnh, nhìn anh chăm chú. Lưu Cảnh Nghi nói :
“Xin lỗi vì đã làm em lo lắng.”
Cô lắc lắc đầu, đưa tay gạt nước mắt, mạnh miệng nói :
“Xin lỗi gì chứ? Anh tỉnh lại là tốt rồi. Tất cả đều là tại em.”
Lưu Cảnh Nghi cầm lấy tay cô, truyền hơi ấm mãnh liệt vào đôi tay lạnh lẽo kia, giọng điệu yêu chiều :
“Đừng tự trách mình. Nếu như anh không đỡ cho em thì anh chắc chắn sẽ tự hận mình suốt đời. Dù thân tàn ma dại, anh vẫn không nỡ để em chịu bất cứ tổn thương nào.”
Nghe anh thổ lộ tâm tình, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-co-the-ben-nhau-lan-nua/1987035/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.