4 ngày trước, Chu Lai được Lâm Tư Dật đưa về nhà.
Lúc đó, chỉ có ông trời mới biết Chu Lai vui như thế nào.
Nếu tâm trạng có thể dùng màu sắc để miêu ta, thì cô khi đó sẽ là màu hồng phấn.
Trong thang máy, Chu Lai ngân nga lạc điệu một bài hát. Sau đó cô mím môi, dựa lưng vào tường thang máy, nhớ lại nụ hôn với Lâm Tư Dật. Chu Lai hầu như không có kinh nghiệm yêu đương. Đây là lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi một người đàn ông, cô không biết nên làm gì tiếp theo.
Cô chỉ cảm nhận được là hơi ấm từ lòng bàn tay của Lâm Tư Dật đặt ở vòng tay cô. Rất ấm và cũng rất nóng.
Cô trằn trọc cả một đêm, thực tế còn thú vị hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Lâm Tư Dật rất đơn thuần, nhưng cũng rất giỏi về vấn đề này.
Chu Lai cảm thấy như mình mới phát hiện ra một món báu vật bí mật. Cô chỉ muốn giữ riêng món báu vật này cho riêng mình.
Khi Chu Lai vừa về đến nhà, cô nhận được điện thoại của bố cô – Chu Cao Trì.
Gọi điện cho con gái vào lúc 1 giờ sáng, đúng là chỉ có mỗi một Chu Cao Trì vô tâm mới thế. Nhưng Chu Lai đã quen rồi, cũng không để tâm, làm gì cũng khác người ta, thôi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền.
Như vậy cũng tốt. Chu Lai chưa từng oán trách ông ấy,
Tuổi nổi loạn, nhiều tiền lại không ai quản lý. Không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-co-ay-cung-se-thich-anh-chu/2286653/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.