Sau khi An Nguyệt mất, cho đến lúc lo xong hậu sự của cô bé Hiểu Tinh cũng không hề rơi một giọt nước mắt nào. Cô giống như một cái xác vô hồn, toàn bộ sức lực dường như đã bị hút cạn.
Sau đó bọn họ từ nghĩa trang trở về, nhìn căn nhà vắng vẻ, từng góc đi, từng chỗ ngồi thiếu vắng hình bóng, tiếng nói cười thân yêu của con gái, khiến trái tim Hiểu Tinh đau đớn giống như bị lăng trì. Nhưng mà cô cũng không thể khóc một tiếng nào.
Mọi chuyện cứ thế bình lặng trôi đi, cho đến tối hôm sau cô đột nhiên xuống bếp, nấu mấy món mà An Mạc Ngôn thích ăn, lúc hắn nghe người giúp việc thông báo rồi đến khi xuống tới nơi thì đã thấy cô ngồi ở đó từ bao giờ.
Không khí trong phòng dường như có sự bi thương dần lan khắp...
Hiểu Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng hắn, gương mặt nhợt nhạt, cánh môi như hoa khẽ hé mở.
“Ngôn... anh mau qua đây đi!”
“Em ổn chứ? Bản thân vẫn đang mệt tại sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đi, còn xuống bếp làm gì?”
“Em không sao đâu, chỉ là đột nhiên muốn nấu ăn cho anh.”
Hắn chỉ nhìn thấy nụ cười của cô, mà không hề chú ý tới đáy mắt đã phủ một tầng sương mờ trong đó.
Sau khi ăn cơm xong cô còn chuẩn bị đồ tắm giúp An Mạc Ngôn.
Nhìn cô như vậy hắn thực sự thấy rất đau lòng nhưng còn hơn là trông thấy cô ủ dột như đóa hoa, rồi lại tự nhốt mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-chung-ta-con-co-sau-nay/3699137/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.