Giang Quân nghe xong lời này thần trí bị đả kích kịch kiệt, tấm ảnh trên tay trong khoảnh khắc nặng tới mức khiến hắn không còn sức để cầm nổi, cứ thế mà rơi xuống.
Hắn đã trải qua những điều kinh khủng, nhưng mà điều này quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, phải nói dũng khí lớn đến cỡ nào để khiến một đứa trẻ bảy tuổi có thể tự chuẩn bị hậu sự cho mình như vậy?
“Cháu đang nói gì vậy? Cái gì mà làm ảnh thờ? Chú không thích cháu đùa như thế này đâu, không hề vui một chút nào.” Hắn gầm nhẹ, cảm giác thất bại khiến đầu ngón tay hắn trở nên tê liệt.
“Cháu không muốn…cha cháu… làm điều đó…” Giọng cô bé run rẩy, mang theo đau đớn lan tràn.
“Không ai cả! Bởi vì điều đó sẽ không thể xảy ra! Cho nên cháu hãy bỏ cái suy nghĩ ngốc nghếch đó đi!” Hắn cúi người nhặt lấy tấm ảnh, sau đó đặt về vị trí cũ ở trên cuốn album.
“Cháu thích…hoa hồng màu trắng….”
“Cháu thích…bánh mousse…của chú Tử Dịch làm…”
“Cháu thích…nghe ca khúc Phụ Thân của Khoái Tử Huynh Đệ…”
Mỗi lần cha rời đi đều mang theo một vẻ ngoài bình thản.
Mỉm cười nói về đi con, quay đầu lệ đẫm nơi đáy mắt.
Con mong ước biết bao được như trước đây có thể nắm đôi tay ấm áp của cha.
Nhưng giờ cha không ở bên con đành nhờ gió chuyển đến cha lời thăm hỏi.
Thời gian ơi xin hãy chậm lại một chút…
Con nguyện dùng tất cả những gì mình có để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-chung-ta-con-co-sau-nay/3496018/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.