“Anh… vẫn chưa.”
Cô có chút hụt hẫng, nhưng mà trên khuôn mặt còn ướt lệ vẫn cố gượng cười:
“Nên như vậy… dù sao thì đây cũng là chuyện quan trọng, con bé chắc chắn sẽ khó mà tiếp nhận ngay được, cho nên em sẽ từ từ không vội…”
“Hiểu Tinh…” Hắn thì thào gọi tên cô, âm thanh phát ra thật nặng nề.
Cô gạt đi nước mắt, tinh thần bỗng chốc liền thay đổi:
“Anh cho em mượn điện thoại được không? Em muốn gọi điện nói chuyện với An Nguyệt một chút. Anh yên tâm em sẽ không nói ra thân phận của mình đâu, chỉ là em muốn nghe giọng của An Nguyệt mà thôi, em thực sự… thực sự… rất nhớ con bé…”
Hắn thở dài một hơi:
“Hiểu Tinh anh hiểu tâm trạng của em nhưng mà bây giờ đã muộn rồi, có lẽ An Nguyệt cũng đã đi ngủ, chúng ta hãy đợi đến ngày mai có được không?”
Cô ngước nhìn đồng hồ trên tường, tuy rằng bây giờ mới 21 giờ 10 phút, nhưng An Mạc Ngôn đã nói như vậy thì cô cũng đành từ bỏ ý định.
Bởi lẽ người nuôi nấng An Nguyệt là hắn, cho nên giờ giấc sinh hoạt của con bé hắn hiển nhiên nắm rõ, nếu giờ này hắn cho là đã muộn thì chính là đã muộn.
Cô buồn bã gật đầu.
An Mạc Ngôn từ từ đứng dậy, bàn tay to lớn khẽ xoa đầu cô: “Em cũng đi ngủ đi, đừng suy nghĩ gì nữa mọi chuyện cứ để cho anh.”
Cô khẽ liếc nhìn hắn rồi lại nhìn về phía chiếc giường gần đó, vành tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-chung-ta-con-co-sau-nay/3492462/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.