“Còn cháu chẳng phải là cô bé Hiểu Tinh?”
Cô thất thần, vô thức gật đầu.
“Vậy thì đúng rồi! Bảy năm trước lúc hai đứa còn học chung trường, cháu tối nào cũng đứng ở cái góc đằng kia rồi nhìn lên cửa sổ phòng của Tiểu Ngôn, đừng nói là ta mà ngay cả mấy con chó xung quanh đấy cũng quen mặt cháu nữa.”
“Thím Tô… sao thím biết cháu và An Mạc Ngôn học chung trường?” Hai mắt Hiểu Tinh đã ửng đỏ, cảm giác sống mũi đã bắt đầu cay xè.
“Chiều nào tan học cháu chẳng lẽo đẽo đến đây, đồng phục của trường Đại học Thượng Hải lại nổi bật như vậy, mà cả khu phố cũng chỉ có mỗi một mình Tiểu Ngôn là được học ở đó, cho nên người khác không biết cũng không được.”
Hiểu Tinh cười một tiếng chua xót: “Cháu lại theo đuổi anh ta nhiều như thế sao…”
“Lão Tô nói rồi, cháu không theo đuổi mà là bám đuôi, bám riết tới nỗi thằng bé phải đầu hàng ấy.”
Trong lòng cô như chết lặng.
“Nhưng mà sau đó tại sao cháu lại không đến tìm Tiểu Ngôn nữa vậy?”
“Cháu… cháu….” Đột nhiên bị hỏi chuyện mà bản thân không nhớ, nên Hiểu Tinh cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Hazzz…ta hiểu rồi! Lẽ nào là do chuyện đó…”
Tô Bình thở dài một hơi nặng nề, sau đó hướng ánh mắt đầy nếp nhăn lên khung cửa sổ đang đóng kín.
“Chuyện đó là gì ạ? Thím có thể nói cho cháu biết được không?” Cô liền sốt sắng hỏi.
Tô Bình hạ tầm mắt xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-chung-ta-con-co-sau-nay/3363883/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.