“Anh…”
Trạch Lôi từ xa chạy tới, tiếng gọi cắt ngang lời của An Mạc Ngôn.
Cổ họng An Mạc Ngôn nghẹn lại, âm trong miệng cũng tắt ngấm.
Thôi bỏ đi! Cô đã quên hắn, thì những gì liên quan đến hắn làm sao cô có thể nhớ được.
Nhưng mà thật sự trong lòng cô, hắn không đáng để lưu lại một chút ký ức nào sao?
Không ai biết tâm trạng hắn lúc này khó chịu cỡ nào, không còn là sự hận thù mà thay vào đó là nỗi đau đang dần nhấn chìm hắn.
Hắn thở dài một hơi, giọng cũng trầm xuống:
“Hiểu Tinh, cô vào trong đi… yên tâm là từ giờ An Nguyệt cũng sẽ không đến làm phiền cô nữa.”
Hiểu Tinh có hơi bất ngờ vì thái độ nửa chừng nửa vời của An Mạc Ngôn, cho nên phải mười mấy giây sau khi hắn bước tới chỗ đậu xe thì cô mới có phản ứng:
“Không phiền đâu! Nếu An Nguyệt thích anh có thể đưa con bé đến chỗ tôi bất cứ lúc nào.”
Cứ như vậy cô nhìn theo bóng An Mạc Ngôn rời đi, trong lồng ngực nhịp đập vẫn không có dấu hiệu chậm lại.
…----------------…
Ngày khai trương công ty nội thất của Hiểu Tinh thời tiết khá đẹp, khách tham dự tuy không nhiều nhưng hoa và quà mừng được gửi đến vô cùng tấp nập.
Nguyên nhân chủ yếu đều là đến từ các mối quan hệ của cha mẹ cô.
Hôm nay Sở Thành Hoàng diện một bộ âu phục màu xám lịch lãm, gương mặt văn nhã ôn nhu, tay cầm theo hoa bước đến trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-chung-ta-con-co-sau-nay/3355642/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.