Cô kinh hãi nhìn hắn, dường như lúc này cô có thể hiểu được cảm giác của bị cáo lúc toà tuyên án là như thế nào, quả thật rất đáng sợ.
“Không phải cô vừa nói trẻ con đều là những người vô tội sao? Nếu thế thì kẻ giết chúng đáng ra phải phải chịu hình phạt tử hình, hoặc ít nhất nên sống cả đời trong tù để ăn năn sám hối mới phải.”
Hiểu Tinh vội vàng quay mặt để né tránh ánh mắt của An Mạc Ngôn, cũng là để xoa dịu sự bất an trong lòng, cô nhanh chóng muốn kết thúc câu chuyện:
“Dù sao vẫn còn luật pháp, người có tội chắc chắn sẽ bị xử phạt thích đáng.”
An Mạc Ngôn xem ra có chút hài lòng, nở nụ cười mãn nguyện: “Đương nhiên rồi!”
Chặng đường cuối về nhà, tâm trạng Hiểu Tinh càng thêm phần nặng nề, người đàn ông bên cạnh khiến cô liên tục phải căng mình suy nghĩ.
Rốt cuộc cô vẫn không thể nào nhìn thấu tâm tư của hắn.
Đó là lần cuối hai người gặp nhau, cho đến một tuần sau khi lễ đính hôn của cô và Sở Thành Hoàng diễn ra.
......................
“Cô rốt cuộc cũng khóc sao?”
An Mạc Ngôn dừng lại, ánh mắt toát lên vẻ lãnh khốc đến cực điểm.
“An Mạc Ngôn… anh chính là cầm thú… là loại bỉ ổi… khốn nạn…”
An Mạc Ngôn bóp chặt cằm cô nâng lên, buộc cô phải nhìn vào mắt hắn. Ánh mắt ấy thâm thúy, lại vô cùng lạnh lẽo khiến cho cô trông thấy mà không khỏi run sợ.
“Tôi cho tới bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-chung-ta-con-co-sau-nay/2851852/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.