An Mạc Ngôn áp chặt khuôn mặt mình lên tấm kính lớn, hai mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào phía bên trong.
Ở cách đó một khoảng là một chiếc lồng ấp với nhiều thiết bị y tế hiện đại bao quanh, bên trong là một em bé rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả bàn tay của cậu nữa.
Thân thể em bé đỏ hỏn với làn da mỏng manh, đến nỗi có thể nhìn thấy được các mạch máu bên trong, trông em bé lúc này thật yếu ớt và đáng thương.
Trong lòng An Mạc Ngôn đột nhiên trào lên cảm giác vô cùng mãnh liệt, hạnh phúc nhưng lại cũng bất an, cuối cùng ngưng kết thành thứ tình cảm thiêng liêng vô hạn.
Ở kia chính là con gái của cậu sao?
Là con gái bé bỏng của cậu thật sao?
Cậu vậy mà đã làm cha rồi ư?
“Không tin sao? Nếu không tin tôi sẽ cho người làm ADN giúp cậu.”
Lệ Oánh ở bên cạnh lạnh nhạt nói.
An Mạc Ngôn chầm chậm lắc đầu, ánh mắt như phủ sương mù, chỉ mải mê nhìn vào đứa bé, mà không nhận ra rằng giọng của mình đã lạc hẳn đi: “Không cần đâu… đứa bé đó.. chính là con của tôi!”
Bằng cảm giác mãnh liệt đang kêu gào của mình, cậu tin chắc rằng đây là con gái của cậu,
Chỉ chờ có vậy Lệ Oánh liền bày ra vẻ mặt thương cảm, đau lòng nói:
“Lúc tôi tới nơi thì mọi chuyện đã muộn rồi, kỳ lạ là sau khi bị lôi ra ngoài đứa trẻ này lại vẫn có thể sống sót được. Tôi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-chung-ta-con-co-sau-nay/2851825/chuong-29.html