“BỐP——-.”
Một cái tát đáp thẳng vào bên má của Hiểu Tinh khiến cô trong phút chốc có cảm giác như trời đất chao đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống sàn.
Từ lúc đầu cô đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt, chỉ là không ngờ người đó lại nhẫn tâm đến mức như này.
Cô chầm chậm đưa tay chạm vào vết đỏ bỏng rát bên má, sau đó nén đau, từ từ ngẩng đầu nhìn vào người đang đứng đối diện, chỉ với một từ nhưng chứa đựng đầy ai oán:
“Mẹ….”
Lệ Oánh gương mặt bừng bừng tức khí, nhưng lại ẩn nhẫn đến mức lạnh như băng, bà ta nhìn cô, cay nghiệt lên tiếng:
“Cô còn mặt mũi gọi tôi là mẹ sao? Có phải cô bị thứ gì đó ăn mất não rồi không? Nếu như hôm nay bên thông gia không gọi điện nói cho tôi biết, thì cô định giấu tôi đến khi nào? Hay sẽ không bao giờ nói ra? Để biến tôi thành một bà già ngu ngốc khi vẫn mang bộ mặt vui vẻ nói chuyện với bọn họ?”
“Mẹ… con thực sự xin lỗi…con định sau khi công ty khai trương sẽ nói chuyện với hai người.”
Cô cố gắng không khóc, cố gắng mạnh mẽ vượt qua khoảnh khắc đau đớn, tủi nhục khi mà bị chính người mẹ của mình mắng chửi. Nhưng bằng sự chất vấn đáng sợ của mình, Lệ Oánh một câu cũng không thông cảm:
“Câm ngay! Đó không phải là điều tôi muốn nghe. Nói đi tại sao lại chia tay Thành Hoàng? Cô nghĩ gì mà lại làm như vậy?”
Rốt cuộc cô cũng không nhịn được, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-chung-ta-con-co-sau-nay/2851810/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.