Trong lòng cô gái trẻ lúc này, chẳng còn gì ngoài nổi đau không thể kiểm soát, Ly Châu ngồi bệt dưới đất, tựa đầu vào thành giường, đôi mắt vô hồn. Những hình ảnh đáng sợ cứ lặp đi lặp lại như một thước phim chiếu chậm trong đầu cô.
Quân đội của Lani thua trận, bị hạm đội của Selima đánh cho tan tác. Ly Châu đứng trước màn hình điều khiển, trơ mắt nhìn chiến thuyền tổng do Gia Thành trực tiếp chỉ huy phát nổ. Những mảnh vụn tán loạn trong không gian, bị màn đêm vô tận hút lấy.
Anh trai của cô, người vừa trở về không bao lâu, cách đây vài tiếng còn trêu chọc cô và quốc vương: “Hôm nay trời đẹp, bệ hạ và công chúa của tôi, hai người nên ra ngoài tắm nắng một chút. Bộ rễ của hai người đã mọc dài đến mức sắp trở thành đại thụ được rồi!”
Lúc đó quốc vương còn tức giận mắng anh vài câu, nào là thằng nhóc xấu xa, chỉ giỏi chọc tức ngài. Nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý anh, rời khỏi cung điện tản bộ trong vườn. Khi ấy, trong đôi mắt màu lục tươi mát kia, Ly Châu có thể nhận ra sự vui vẻ của anh biết chừng nào…
Còn bây giờ, hình ảnh đó cứ như tấm pha lê mỏng manh nát vụn ngay trước mặt cô vậy. Ly Châu điên cuồng gọi vào thiết bị liên lạc tùy thân của Gia Thành, nhưng thứ cô nhận được chỉ là tiếng máy móc của hệ thống: [Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau!]
Gọi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-anh-con-nho/3058903/quyen-1-chuong-12-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.