"Ăn đi" hắn vừa nấu xong, cầm chén cơm với vài món đồ ăn nóng hổi tới trước mặt cậu, cậu ngơ ngác một hồi mới nhận thức được, tay cầm lấy chén cơm từ tay hắn mà chậm rãi ăn. Vừa ăn được một muỗng đã thấy cậu tạm ngưng hoạt động hắn liền hỏi
"Dở??"
"Không... thực sự là anh nấu hả?" Cậu nghiêng mặt qua nhìn hắn hỏi lại
"Ừ... thế nào?" Hắn hất cầm mà trả lời cậu
Cậu nhìn như thế này, cứ như vợ chồng son ấy mà cười cười "Không tồi, mốt anh mà lấy vợ chắc cô nàng ngày nào cũng bu bám anh đòi anh nấu cơm cho ăn mất"
"Lấy vợ?" hắn lập lại, cứ tưởng mình nghe nhầm. Cậu nhận thức được mình vừa lỡ lời liền lúng túng mà bào chữa
"Tôi... không có ý gì đâu. Chỉ... là... lỡ miệng thôi!!"
Không khí trong phòng cũng vì vậy mà cũng bị lạnh xuống mấy độ, cậu nói xong câu đó cũng đột nhiên chột dạ, đâm ra lười ăn
"Tôi không ăn nữa đâu... tôi đi dọn nhé!!"
Thấy cậu tính đứng lên đi dọn hắn mới nắm cánh tay cậu lại "Không cần, cứ nằm ngoan ở đây, tôi dọn xong sẽ vào liền..."
Cậu sợ bây giờ hắn lại muốn làm nữa, gặp hiện tại cơ thể cậu đang mệt liền nghi hoặc nhìn hắn
" Không phải anh muốn ... đó chứ "
Thấy cậu mặt vẫn còn xanh xao nên hắn tạm thời bỏ qua cho
"Không... tí vào tôi với em đi tắm rồi đi ngủ thôi."
"Ừm.." cậu trả lời hắn rồi nhìn bóng lưng hắn chậm rãi đi ra khỏi căn phòng
Hắn ra ngoài dọn dẹp bàn cơm với vài thứ sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-anh-co-yeu-toi/230101/chuong-7.html