"Anh đem tôi về nhà anh là có chuyện muốn nhờ đúng không?"
An Minh lên tiếng, kể từ tối hôm qua cậu đã thấy Văn Chu có điểm khác lạ nhưng cậu cũng lười nói, hắn làm gì cũng không liên quan đến cậu... nhưng cậu không nhịn được nhìn hắn thay đổi 180 độ như thế, hôm qua còn ôn hòa hôm nay liền như trở mặt thành con người khác.
"Em cảm nhận được?"
Văn Chu hỏi lại, cậu cũng đành gật đậu. Cũng đã từng ở chung với nhau suốt bao nhiêu năm, tâm tính hắn như thế nào chẳng lẽ cậu không phải người rõ nhất sao, nên cậu biết cậu có hỏi hắn thì câu trả lời cũng sẽ là y như những gì cậu suy nghĩ.
Thấy cậu gật đầu như thế hắn cũng chỉ đành nói, đôi mắt giấu đi sự lạnh nhạt cùng âm trầm của mình
"Có vài việc khó cần nhờ em... chỉ sợ em nghĩ tôi muốn hại em mà nhờ em làm chuyện này thôi"
An Minh khẽ nhíu mày một hồi, đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện mình. Hiện cả hai đang ở nhà của Văn Chu, hồi sáng cậu đã được hắn nhờ vệ sĩ đem tất cả đồ sang nhà riêng của hắn, may mà cậu ở khách sạn nên không đem theo đồ gì cồng kềnh cho lắm vì thế mà thời gian dọn đồ cũng không tốn bao nhiêu. Cậu nghĩ hắn có chuyện khó nói thế này chắc chắn không phải chuyện nhỏ rồi, cậu dù gì mới về nước nên cũng không muốn phải mạo hiểm... nhưng rốt cuộc tâm cậu cũng mềm yếu mà hỏi hắn
"Anh cứ nói, nếu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-anh-co-yeu-toi/1029511/chuong-37.html