Lúc cậu tỉnh lại đã không thấy hắn ở nhà, chỉ thấy hắn nhắn cho mình một tin bảo hôm nay có việc sẽ về trễ. Vì thế mà An Minh không hề do dự, nhanh tay dọn đồ của mình vào sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà rồi liên lạc với cha của Văn Chu. Cậu cảm thấy may mắn vì không hiểu sao nay hắn lại có nhã hứng ra ngoài để cậu ở nhà một mình... phải chăng là do cuộc nói chuyện hôm qua? Cậu suy nghĩ một hồi mới lắc mạnh đầu, tự nói với bản thân mình rằng không sao đâu, đó chính là điều mình cần ngay lúc này.
An Minh lôi điện thoại ra gọi cho cha của Văn Chu, trao đổi một hồi liền thấy một chiếc xe màu đen đậu ngay trước mặt cậu, trong đó có vài người bước xuống bảo sẽ đưa cậu tới sân bay. Mẹ cậu hiện đã được đưa đi trước rồi, cậu mặt còn đang ngờ vực thì tên thủ hạ gọi cho cha của Văn Chu để ông nói vài lời. Sau khi thực sự xác nhận đó là cha của Văn Chu cậu mới chậm rãi bước lên xe để họ chở tới sân bay.
Dọc đường đi trời mưa to như trút nước, mới đây thôi cả bầu trời lẫn không khí, tất cả đều mang cho cậu cảm giác tươi tắn nhưng chỉ sau cuộc gọi đó thôi. Tất cả đều thay đổi, trời mưa cuốn đi tất cả sự sống đó, cũng như vậy mà cuốn đi cả tâm hồn cậu. An Minh bây giờ không thể nói rõ cảm xúc của mình là gì, cậu thương Văn Chu, yêu anh ta như sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-anh-co-yeu-toi/1029495/chuong-22.html