An Minh mặc dù được trên ghế xe êm đến như vậy, nhưng cơ thể vì mệt mỏi ngày hôm kia Văn Chu để lại vẫn chưa hết nên cậu cứ cảm thấy thân thể rã rời cả ra, khuôn mặt cũng vì thế mà bất giác nhăn lại. Khi đến nơi, cậu lảo đảo bước xuống mà nhìn ngôi nhà to bự hiện ra trước mắt mình mà thầm nghĩ "Đúng là một lũ giàu có"
Sau đó lê thân thể đau nhức đi theo mấy tên vệ sĩ vào nhà và được dẫn tới phòng khách. Có một người đàn ông trông mặt cũng khá lớn tuổi nhưng không hề mất đi khí chất của người đứng đầu đang ngồi ngay bàn đón khách đó. Cậu bước tới đứng trước mặt ông khẽ gật đầu như chào ông, ông nheo mắt lại nhìn cậu một hồi mới nói một câu lạnh tanh
"Ngồi đi"
An Minh không nhiều lời liền ngoan ngoãn ngồi xuống, bình thản nhìn người đàn ông trước mặt mình này như ý muốn biết lí do ông ấy kêu mình tới đây. Mãi một lúc mới thấy ông khẽ thở dài ra mà cất tiếng
"Cậu hiện tại đang qua lại với Văn Chu đúng không?"
Cậu không che giấu được nét ngạc nhiên đến trợn tròn trong đôi mắt của mình, chỉ đành ngượng ngùng mà gật đầu. Hành động đó làm cho khuôn mặt của cha Văn chu càng đen hơn mà tiếp giọng
"thằng Văn Chu nó từ nhỏ đã luôn tuỳ hứng rồi, tôi nghĩ cậu chắc cũng không có suy nghĩ điên rồ rằng có thể yên bình bên nó tới cuối đời chứ? Nó có thể bỏ cậu bất cứ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-anh-co-yeu-toi/1029491/chuong-18.html