Lâu Sâm không có mở miệng nói.
Nhưng y chỉ đứng đó im lặng cười cười, cũng đã đủ làm kẻ khác tâm động.
Mộ Diệp cảm thấy tim mình đập bịch bịch. Ngoại trừ người trước mắt này, xung quanh dường như không có bất luận cái gì tồn tại. Mà thân thể hắn càng không nghe sai sử, kìm lòng không đậu, cũng không quản sống chết đi tới bên cạnh Lâu Sâm.
Lâu Sâm chỉ cần nhấc một tay là thuận thế đưa hắn ôm vào trong lòng.
Hai người thân thể đều ấm áр.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai. Dường như muốn xác nhận người trong lòng chân thật tồn tại, Mộ Diệp nhịn không được lấy hai tay ôm thật chặt y. Có thể là quá cố sức làm thân thể hắn cũng run nhè nhẹ, nhẹ giọng nói: “Lâu Sâm… Lâu Sâm…. Lâu Sâm…”
“Ừ, ta ở chỗ này.” Lâu Sâm lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, tiến đến môi hôn thật sâu, mỉm cười thanh âm trầm thấp nói: “Đệ vừa nói cái gì? Cái gì béo hơn một vòng?”
Mộ Diệp chợt hiểu ra bật cười.
Mộ Diệp ôm Lâu Sâm đứng một hồi lâu, tinh thần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt Lâu Sâm. Y đương nhiên chưa từng béo qua, thậm chí so với trước hao gầy đi không ít, sắc mặt như một người bệnh tái nhợt.
Mộ Diệp nheo mắt, vội hỏi: “Thế nào đột nhiên biến thành hình người? Liễu Duệ không phải nói…”
“Liễu Duệ nói bắt đầu tu luyện phải cần mất đến mấy trăm năm, nhưng cũng phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-tam/2517625/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.