Mưa phùn liên miên rơi đã hơn một tháng.
Liễu Duệ mặc dù không thể ra khỏi nhà, nhưng không bực mình chút nào vẫn thường xuyên đắc ý vui vẻ vừa nhìn phong cảnh ven hồ vừa thưởng thức trà ngon.
Một ngày bình thường của Liễu Duệ là yên lặng ngắm cảnh đẹp trong màn mưa, vừa lấy bố khăn mềm mại tinh tế chà lau cái gương mà mình yêu thích.
Ngày hôm đó sắc trời như cũ vẫn âm u, hoàng hôn sắp tàn phủ khắp không gian một màu vàng nhạt, Liễu Duệ đang chăm chú soi gương, thì chợt nghe bên ngoài vang lên một hồi tiếng đập cửa.
Thời tiết như vậy lại có ai còn tới gọi cửa nhà hắn?
Liễu Duệ trong lòng nghi hoặc, vẫn soi mình trong gương hồi lâu rồi mới chậm rãi đứng dậy mở cửa.
Nhìn thấy người bên ngòai cửa thì… Liễu Duệ từ trước đến nay sắc mặt không hiện ra hỉ nộ cũng lấy làm kinh hãi.
Ngoài cửa là một nam tử vận một thân y phục toàn màu trắng, bởi vì không có che dù nên trên người hắn y phục đã ướt đẫm, nhưng mái tóc đen tuyền dung nhan tuấn tú làm động lòng người.
“Tiểu Mộ?”
“Liễu huynh, đã lâu không gặp.”
Mộ Diệp từ nhiều năm trước đột nhiên rời đi, vẫn biệt vô âm tín, hôm nay gặp lại, hắn tướng mạo tuy rằng không thay đổi, thần tình ngữ khí lại không như lúc trước.
Mộ Diệp lúc trước là ngoài mềm trong cứng, tính cách quật cường, lúc yêu thì liều lĩnh, hận lên thì càng kịch liệt quyết tuyệt, mà lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-tam/2517622/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.