“Kết thúc.” Lâu Sâm nhìn hắn từ từ bình tĩnh nhìn những tia sáng chậm rãi bay xuống, thì thào thở dài nói.
Không biết có phảí là Mộ Diệp lỗi giác hay không, hắn luôn cảm y như là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn đã không còn lòng dạ nào bận tâm những thứ này..., chỉ là trừng lớn hai mắt khô khốc mờ mịt chăm chú nhìn phía rước, thậm chí buông xuôi hai tay, không có ý đồ thử thoát khỏi ôm ấp của Lâu Sâm.
Lâu Sâm rất thoả mãn với biểu hiện của hắn, nhẹ nhàng nói: “Nơi này không có gì hay để xem, chúng ta trở về đi.”
“Bệ hạ dự định xử trí ta như thế nào?”
“Hử?”
Mộ Diệp khép nửa mắt lại, ngữ điệu tương đối bình tĩnh, nhưng bởi vì quá bình tĩnh, trái lại có chút quỷ dị: “Lúc trước ta ám sát bệ hạ, sau đó lại xâm nhập cấm địa, không biết nên chịu loại hình phạt nào?”
Dừng một chút, tự hỏi tự đáp: “Đúng rồi, người đặt chân vào cấm địa, tất cả đều chỉ có một con đường chết.”
Trong khi đang nói chuyện, lòng bàn tay nổi lên nhàn nhạt hồng quang. Đợi khi tia sáng cực lớn, hắn đột nhiên giơ tay hướng lồng ngực đánh lên.
Lâu Sâm không ngờ được lúc này hắn còn có thể sử dụng pháp thuật, hơi sửng sốt một chút, vội vàng giữ lại cổ tay của Mộ Diệp.
Nhưng Mộ Diệp ý chí vô cùng kiên quyết, vẫn như cũ đem tia sáng trong bàn tay hướng vào ngực.
Lâu Sâm dưới tình thế cấp bách, dùng tới mười thành lực đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-tam/2517592/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.