Triệu Liệt Húc bảo cô đứng đợi anh trước cửa khách sạn, thoáng cái anh đã lái xe tới ngay.
“Phải đến một nơi rất xa sao?”
Triệu Liệt Húc ôm cô lên xe, anh thắt dây cho cô, “Không xa, ở gần đây thôi, nhưng đi bộ cũng phải mất một lúc, đi xe nhanh hơn.”
Dương Thanh Hà nhìn chằm chằm anh với đôi mắt ngà ngà say. Từ mái tóc đen cứng cáp đến vành tai anh đẹp đến lạ, xuống tới quai hàm và lướt qua yết hầu là những đường nét mượt mà và gợi cảm.
Người đàn ông đẹp trai này giờ đã thuộc về cô.
Cô vỗ nhẹ vào mặt mình, thấy đau nên chắc chắn không phải đang nằm mơ rồi.
Triệu Liệt Húc thấy cô choáng váng, từ tai đến cổ đều đỏ như tôm, có lẽ say phải đến bảy tám phần rồi, không có ai say mà tự tát mình như cô cả.
Anh nói: “Bụng em còn thấy khó chịu không? Nếu khó chịu thì chúng ta về nhà, anh nấu canh giải rượu cho em.”
Dương Thanh Hà suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Không được! Không về đâu! Anh cứ đi đến nơi như đã nói đi!”
“Ừ ừ ừ đi thì đi, chúng ta đi, ngồi xuống nào, ngoan.”
Cô nghiêng đầu, mau chóng trở về với bộ dáng ngoan ngoãn, cô nhẹ nhàng đáp vâng.
Triệu Liệt Húc dở khóc dở cười.
Xe chạy trên con đường quanh co, từ xa đã trông thấy những dãy núi mênh mông. Bên kia là mặt biển lóng lánh sóng nước, biển và trời hợp thành đường chân trời, ở đó có những rặng mây hồng diễm lệ và những tia sáng trải dài bất tận.
Dương Thanh Hà hạ cửa kính xe xuống, gió biển lướt qua mặt làm cô tỉnh táo hơn phần nào. Dương Thanh Hà tì người trên cửa để ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn đang phiêu dạt trên mặt biển. Cô giơ tay ra rồi duỗi năm ngón tay, ánh sáng len qua kẽ tay cô, nắng chiều của mùa hạ đỏ rực hệt như trong bức tranh cô vẽ.
“Đội trưởng, hoàng hôn đẹp thật.”
“Ngoan, đừng thò tay ra ngoài nữa.”
Nghe thế, Dương Thanh Hà như một bé ngoan, anh nói gì cô đều làm theo, cô quay đầu rồi tiếp tục ngắm anh chăm chú.
Cả dọc đường cười nói thoắt cái đã đến nơi.
Từ khách sạn trông ra, cảm giác biển ở rất gần nhưng thật ra không hề vậy, do không thể đi thẳng tới biển được, muốn đến đây ngắm cảnh thì chỉ còn cách đi đường vòng.
Hôm nay không phải cuối tuần hay ngày lễ nên khá ít du khách trên bờ biển. Tầm này cũng gần đến giờ ăn tối, có một cặp vợ chồng dắt theo con nhỏ đi dạo rồi rời đi, có lẽ là họ sống ở gần đây.
Triệu Liệt Húc đỗ xe ở ven đường.
Dương Thanh Hà: “Sao anh lại chở em tới biển ạ?”
Triệu Liệt Húc nắm tay cô, hai người bước đi trên bờ cát mịn, cảm giác như đang bước đi trên đám mây.
Triệu Liệt Húc: “Anh rất muốn đưa em đến đây, tình cờ khách sạn mà cục trưởng Lý đặt lại ở gần đây. Đã lâu lắm rồi không được ra ngoài một cách thoải mái như vậy.”
Vốn dĩ anh định sẽ đưa cô đến đây sau bữa cơm, nhưng cô quá vội vàng đã làm hỏng mọi kế hoạch của anh.
Dương Thanh Hà sực nhớ ra chuyện gì, “Hôm đó anh bảo muốn dẫn em đi dạo, là muốn tới đây sao?”
“Chứ em nghĩ sao?”
“Ồ…”
Từng con sóng cuồn cuộn xô vào bờ tung bọt trắng xóa, tiếng gió thổi, tiếng sóng vỗ, tiếng chim hải âu chao lượn và cả tiếng sàn sạt của cát dưới lòng bàn chân, hết thảy đều vô cùng bình yên.
Hai cái bóng một cao một thấp, bị ánh tà dương kéo dài như vô tận rồi dần dần chồng lên nhau.
Dương Thanh Hà cứ đá chân vào cát, môi cô hơi ngứa, dư vị của nụ hôn kia có chút ngọt ngào lại khó tin.
Cứ thế thành người yêu rồi sao? Không thể tin được.
“Đội trưởng ~”
“Hửm?”
“Anh nghĩ kỹ rồi à?”
Anh đột ngột dừng lại, nắm chặt tay cô.
Cô gái ở trước mặt anh có mái tóc dài đang tung bay, đôi mắt trong veo, làn váy nhẹ nhàng tung tăng trong gió. Sau bao nhiêu năm, điều duy nhất không thay đổi ở cô đó là ánh mắt, ánh mắt càng kiên định lại càng khiến anh thêm xót xa.
Triệu Liệt Húc vén tóc cô ra sau, cúi đầu nhìn cô mãi rồi mới hỏi: “Câu này phải là anh hỏi em mới đúng, em đã nghĩ kỹ chưa?”
“Dạ?”
Anh chậm rãi nói: “Lần trước anh từng nói em vẫn còn nhỏ, không phân biệt được yêu và cảm kích, nếu như em ở bên anh chỉ vì lòng biết ơn thì sau này khi em gặp người mình thích, em sẽ thấy hối hận. Anh làm trinh sát hình sự, điều tra tất cả các vụ án từ nhỏ như mất đồ cho đến những vụ án lớn liên quan đến mạng người. Mấy năm nay, anh đã đi qua mưa bom bão đạn chục lần, cũng từng gặp Diêm Vương mấy lần. Thật may vì anh vẫn có thể tiếp tục “sống”, lúc này đây anh đang nói đùa với em, nhưng không biết chừng ngay sau đó sẽ chết ở một xó xỉnh nào đó. Anh từng tận mắt chứng kiến đồng nghiệp của mình lãnh hơn chục nhát dao để cứu người rồi anh dũng hy sinh. Anh tận mắt nhìn thấy đạn xuyên qua ngực những người anh em của mình, họ mất mạng tại chỗ. Anh từng có một người thầy nằm vùng trở về, thầy còn chưa kịp gặp ai vì tất cả người trong nhà đều đã bị sát hại do báo thù. Liệu em có thể chịu đựng được những nỗi đau này không? Anh mong em hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Anh dừng lại, véo nhẹ vành tai của cô, “Nhưng mà Dương Thanh Hà này, bây giờ anh không lo được nhiều như vậy, thế nên giờ anh chỉ cho em cơ hội duy nhất để đổi ý, em nghĩ kỹ chưa?”
Dương Thanh Hà nhìn bờ môi mỏng của anh, tầm mắt dần dần dịch lên trên, cô nhìn thẳng vào đôi mắt như vũ trụ bao la ấy.
“Thế anh yêu em không? Thật sự yêu em chứ? Không phải chỉ là đồng cảm đúng không?”
Triệu Liệt Húc mỉm cười, “Anh yêu em.”
“Vậy là được rồi, những việc khác không quan trọng.”
Dương Thanh Hà vòng tay qua cổ anh rồi hôn lên môi anh, hai má cô đỏ tựa như hoàng hôn phiêu lãng trên khung trời.
“Em cũng yêu anh.” Cô nói.
Triệu Liệt Húc ôm eo cô và hôn thật sâu.
Những con hải âu rướn cổ đi lò dò trên bãi biển, bất chợt tung cánh bay lên. Hoàng hôn từ từ buông xuống, xế chiều nhạt phai, bọn họ đứng chính giữa luồng ánh sáng nhưng không thấy rõ vẻ mặt hay quần áo, chỉ thấy bóng đen triền miên của đôi trẻ.
Khi vầng sáng cuối cùng biến mất cũng là lúc Dương Thanh Hà lấy lại được hơi thở của mình.
Hai người trán kề trán, hơi thở của họ đan vào nhau.
Dương Thanh Hà cảm thấy đầu óc trống rỗng, cô kéo cổ áo anh, khẽ nói: “Đội trưởng…”
Triệu Liệt Húc sợ nhất những lúc cô gọi anh như vậy, chỉ một câu nói mà làm anh tan chảy.
Dương Thanh Hà: “Anh có biết câu nói ánh chiều tà phấp phới phía sau dãy núi không?”
“Hử?”
Cô ghé vào tai anh rồi nói: “Liệt Húc chiếu Thanh Hà…”
Triệu Liệt Húc cười nhẹ.
Dương Thanh Hà: “Khi hoàng hôn buông xuống nơi đây, cũng là lúc bình minh vừa ló rạng ở bên kia nước Mỹ.”
Triệu Liệt Húc cảm thấy chấn động, thì ra là đây là hàm ý của bức tranh, “Vậy có nghĩa là trong bức tranh em vẽ không phải là hoàng hôn sao?”
“Đó là khi vầng dương vừa nhú.”
“Nào có ánh sáng tinh mơ nào mà vừa đỏ vừa tối như vậy.”
“Bởi vì đó là Liệt Húc…” Cô đẩy anh ra, hờn dỗi: “Anh không nhìn ra đâu.”
Triệu Liệt Húc nhận một cú đấm vào ngực, cô bỏ chạy để lại dấu chân nông in trên bãi cát.
Anh nhoẻn miệng cười rồi chầm chậm đuổi theo cô, anh lấy điện thoại chụp cho cô vài tấm hình nhưng không được rõ nét, trong ảnh chụp nhìn cô tung tăng, khờ khạo.
Màn đêm dần buông xuống.
Triệu Liệt Húc vẫn đang nghiên cứu cách chụp ảnh, Dương Thanh Hà đột nhiên kêu lên và phấn khích thốt: “Phát ra ánh sáng kìa!”
Mặt biển toát ra ánh sáng màu xanh, tựa như dải ngân hà xanh biếc bị rơi xuống trái đất, kỳ ảo và lộng lẫy hệt như ở chốn thần tiên.
Triệu Liệt Húc cất điện thoại, anh đứng yên, cất cao giọng hỏi cô đang đứng cách mình mấy mét: “Em thích chứ?”
Dương Thanh Hà sửng sốt vài giây, thì ra anh muốn dẫn cô đến xem thứ này.
Triệu Liệt Húc: “Điều này chỉ mới được phát hiện mấy năm trước, mặc dù chỉ là màu do nước nở ra, nhưng anh nghĩ em sẽ…”
Dương Thanh Hà chạy đến ôm lấy anh.
Triệu Liệt Húc dang hai tay bắt lấy cô, cả người hơi ngã về sau, anh ngước mặt lên, “Anh nghĩ em sẽ thích.”
Dương Thanh Hà vùi đầu trong ngực anh, “Em thích lắm.”
Một lúc sau, Triệu Liệt Húc cảm thấy áo mình ươn ướt.
Anh làm cô khóc ư? Cô đâu có mít ướt như vậy!
“Thanh Hà?”
Dương Thanh Hà vừa run run vừa nói: “Em rất nhớ anh, rất rất nhớ anh, em yêu anh, yêu anh vô cùng.”
Khi cô sang Mỹ, cô như thể một cái xác không hồn. Cả buổi ngồi thẫn thờ trong vườn hoa nhà họ Chu, dù hoa hay trăng, dù ngày hay đêm cô vẫn chỉ hằng nhung nhớ đến anh. Cô thường nhớ lại đêm cuối thu kia, cảm giác vùi đầu vào ngực anh khóc đến khi hai mắt sưng vù, nhưng được ngủ say trong vòng tay anh, buông bỏ mọi cảnh giác và lo âu tan biến.
Khi cô nhận ra cảm xúc của mình, cô biết rằng đó không đơn giản chỉ là lòng biết ơn.
Ngày đầu tiên trở về Hoài Thành, trong đêm mưa, khi đi theo sau lưng anh, cô đã rất muốn chạy đến ôm lấy anh.
Triệu Liệt Húc cho rằng cô đã quá chén.
Nên mới yếu đuối và phơi bày như vậy.
Triệu Liệt Húc nâng mặt cô lên, lau nước mắt cho cô, vừa cười vừa bảo: “Uống say mà cũng đáng yêu đến vậy à?”
Hai dòng nước mắt trong veo đọng trên mặt Dương Thanh Hà.
Có hai ông cháu đi ngang, cậu bé chỉ vào Dương Thanh Hà rồi nói: “Ông ơi, anh này chọc chị ấy bật khóc mà anh ấy còn cười được.”
Ông cười ha ha, “Chúng ta đi chỗ khác chơi, đừng quấy rầy anh chị.”
“Ông ơi, anh ấy là cảnh sát. A, cháu biết rồi, chắc chắn là anh ấy đã cứu chị ấy, chị ấy xúc động quá nên mới khóc.”
Đứa nhỏ chạy tới, cầm trong tay chiếc máy bay điều khiển từ xa, cậu ngửa đầu, kéo góc áo của Triệu Liệt Húc, “Anh là cảnh sát ạ?”
Đôi mắt của cậu bé to tròn và ngây thơ, Triệu Liệt Húc mỉm cười rồi gật đầu.
Cậu bé hỏi: “Anh đã cứu chị ấy ạ?”
Triệu Liệt Húc nhìn Dương Thanh Hà, không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
Hai người chuẩn bị sẵn vài bộ áo quần, thức ăn và nước uống trên xe để thuận tiện đi công tác bên ngoài. Triệu Liệt Húc dắt cô về lại xe, lấy một hộp sữa bò và một mẩu bánh mì ở băng ghế phía sau đưa cho cô.
Dương Thanh Hà hút một hơi sữa bò rồi cắn một miếng bánh mì, vừa nhai vừa hỏi: “Không về nhà ạ?”
Dương Thanh Hà vừa định cắn miếng thứ hai, thì một con hải âu bỗng bay tới rồi ngoạm luôn miếng bánh mì và bay đi.
Triệu Liệt Húc và cô đều sửng sốt, cô tỏ vẻ ấm ức lắm, anh cố nín cười để lau đi vụn bánh mì dính trên miệng cô, nói: “Cho em xem cái này, lát nữa sẽ dẫn em đi ăn món ngon.”
Anh đẩy cô đến sau cốp xe, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, sau đó mở cốp xe ra.
“Tặng em.”
Trong cốp xe trưng đầy những ngọn nến dùng pin phát sáng, ở giữa là một bó hoa hồng rất lớn, bên cạnh là một con gấu bông màu nâu nhỏ đang dựa vào.
Từng cơn gió thoảng ùa đến, cái oi bức của mùa hè đã nhường chỗ cho sự mát mẻ và hương thơm dịu nhẹ của hoa hồng hòa quyện trong không khí.
Dương Thanh Hà xoa đầu, cảm thấy hoa mắt, cô nhìn anh.
Dương Thanh Hà cam go suy nghĩ mất một hồi mới hiểu ra anh đã chuẩn bị rất kỹ càng, và anh còn dự định hôm nay sẽ tỏ tình với cô.
Dương Thanh Hà xoa bóp con gấu nhỏ, rồi lại chọt mấy bông hoa hồng, bĩu môi: “Sao anh lại xấu xa thế cơ chứ.”
Triệu Liệt Húc hít một hơi thật sâu. Khi cô nói chuyện với anh bằng giọng điệu này, xương cốt của anh như giòn tan ra.
Anh xoa ấn đường, “Còn đói không? Muốn ăn gì?”
Dương Thanh Hà ôm con gấu, cười khanh khách, “Ăn gì cũng được ạ.”
Hai người trở lại trong xe.
Triệu Liệt Húc lấy áo thun để chuẩn bị thay quần áo, nếu không phải buổi trưa bận chuẩn bị mấy thứ này thì cũng không vội đến mức không kịp thay quần áo, dù sao cũng không thể mặc cảnh phục đi ăn tối cùng cô được.
Anh cởi từng chiếc cúc một, ném chiếc áo sơ mi đã cởi ra ghế sau, ngoái đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của cô.
Khuôn mặt của cô vẫn còn ửng hồng, cười xán lạn như một đóa hoa đương nở rộ, nhưng cảm giác như cô đang có ý đồ xấu.
Quả nhiên ngay sau đó, Dương Thanh Hà chọt chọt cơ bụng của anh, “Ôi, một hai ba bốn… tám múi cơ đấy!”
Triệu Liệt Húc vừa giũ áo thun ra tính mặc vào nhưng bị cô giật lại, một chiếc bị ném đi, cũng không biết bị ném đi đâu rồi, anh còn chưa phản ứng lại thì cô đã ngồi lên trên đùi anh rồi.
Đôi mắt của cô mơ mơ màng màng nhưng trong veo, cũng đầy gan dạ và vô tư.
Cô vuốt ve yết hầu của anh, “Đội trưởng Triệu ~ em muốn…”
Yết hầu của Triệu Liệt Húc lên xuống, “Xuống mau.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]