Chương trước
Chương sau
Trương Uẩn bật máy tính và máy chiếu trên bục giảng, quét mắt nhìn xuống cả lớp, lúc chạm phải ánh mặt của Dương Thanh Hà thì tay cô ta chợt run lên, lập tức quay đi chỗ khác và nói: “Lật sách đến trang 26, hôm nay chúng ta học về nghệ thuật vẽ tranh trên đá của thời kỳ đồ đá xưa…”

“Thưa cô, bài tập về nhà ạ.” Lớp trưởng quơ quơ cuốn vở trong tay.

Trương Uẩn có một thói quen luôn thu bài tập về nhà trước khi bắt đầu tiết học.

Đôi môi Trương Uẩn trở nên tái nhợt, cô ta lí nhí trong cuống họng: “Các bạn chuyển bài tập tuần trước từ phía sau lên, không nộp thì 0 điểm, ai xin nghỉ thì tan học gửi giấy xin phép lên cho tôi.”

Dương Thanh Hà cúi đầu, nhắn cho Tô Cấm: Cậu ta có chuyện gì à?

Tô Cấm: Để tối ăn cơm tớ nói với cậu sau.

Dương Thanh Hà: Ok.

Ngữ điệu êm ái mang đầy tri thức của Trương Uẩn vang lên trong lớp học, giữa cơn mưa mùa thu rơi tầm tã ngoài cửa sổ.

Dương Thanh Hà đã học khóa học này ở Mỹ từ trước, cô ngồi trên ghế, cầm bút chì tô tô vẽ vẽ cái gì đó.

Lần này về nước, ngoại trừ tìm anh thì còn có một buổi triển lãm tranh quốc tế 5 năm được tổ chức một lần ở Trung Quốc, cô may mắn được mời tham dự.

Trước kia, cô cảm thấy việc tham gia mấy buổi triển lãm này có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Bây giờ nổi lòng hiếu thắng, cô muốn đạt được thứ gì đó, tựa như những bông hoa, ngọn cỏ được tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, mạnh mẽ và tràn đầy nhựa sống.

Cô muốn tiến về phía trước, cao hơn, xa hơn.

Bởi vì tất cả những chuyện này đều có ý nghĩa.

Dương Thanh Hà không nén được nụ cười, cô có thể thả hồn xa vời về cuộc sống tương lai.

Hạt nắng ấm áp, anh mặc trên mình bộ cảnh phục chỉnh tề, chính trực, nhiệt huyết cuộn trào, cô cũng có chút thành tựu nho nhỏ.

Gặp được đúng người, họ sẽ khao khát hoàn thiện bản thân, muốn sánh vai bước bên người đó, sẽ bắt đầu lên kế hoạch lớn cho tương lai, rồi dùng hành động thực tế chứng minh điều ấy.

Bài học kéo dài từ 2 – 4 giờ đồng hồ, một tiết lớn được chia thành hai tiết nhỏ, mỗi tiết 40 phút, thời gian trôi qua mau, hình người trên giấy của Dương Thanh Hà mới chỉ phác được sơ qua thì tiếng chuông đã vang lên.

Trương Uẩn hô tan học, có một hai sinh viên lên tìm cô ta nói gì đó, Trương Uẩn giải quyết xong thì cau mày rời khỏi phòng học.

Dương Thanh Hà kẹp giấy vào giáo trình, đi đến nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở bên cạnh cầu thang, bên trái còn có một lối đi khác, hành lang đó dẫn đến phía trước tòa nhà dạy học, nước mưa hắt vào làm ướt cả hai bên hành lang.

Trương Uẩn vịn vào thành lan can gỉ sét, cô ta cúi đầu, đứng im bất động, mưa phùn tạt vào mặt, tai, phần tóc trên trán cũng dần bị thấm ướt.

Dương Thanh Hà đi vệ sinh xong, lúc bước ra thì thấy cô ta vẫn đứng đó. Cô chậm rãi lấy khăn giấy lau tay, vừa định đi lướt qua bỗng nghe Trương Uẩn đang nói chuyện điện thoại.

Giọng Trương Uẩn nức nở: “Tìm anh ư? Làm sao đây? Bọn họ đã phát hiện rồi, nên làm gì bây giờ, thật sự em không cố ý.”

Cô ta dần dần ngồi khuỵu xuống, tay đỡ trán, trông rất suy sụp.

“Bọn họ bảo anh đến hỗ trợ điều tra à? Vậy phải nói thế nào?”

“Sau đó thì sao?”

“Tìm em, cũng sẽ đến tìm em ư?”

“Được, em biết rồi, ừm… nhưng mà em sợ lắm… Làm sao đây, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”

Bờ vai Trương Uẩn run lên từng cơn, cô ta ngồi thụp xuống khóc nức nở.

Dương Thanh Hà chỉ đứng cách cô ta chừng 3 mét, Trương Uẩn cúp máy và lau nước mắt đứng lên, vừa xoay lại thì sững sờ.

Dương Thanh Hà nhìn đôi mắt tiều tụy sưng húp của cô ta, làn gió thu thổi bay góc váy và mái tóc dài của Trương Uẩn, dường như cô ta đứng còn không vững nữa.

Trương Uẩn chật vật quay đầu lại, nắm chặt điện thoại và bỏ đi.



Rời khỏi hiện trường phi tang cái xác, Triệu Liệt Húc thông báo với Từ Hồng Minh một tiếng. Từ Hồng Minh vẫn còn đang họp, bị sốc đến nỗi ú ớ không thốt nên lời.

Ngoài Từ Hồng Minh, anh cũng thông báo cho một số người khác rằng tối qua ai từng tiếp xúc với Nguyễn Lệ đều phải đến đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra.

Đến đồn cảnh sát, Triệu Liệt Húc yêu cầu Trần Ký kiểm tra nhật ký cuộc gọi của Nguyễn Lệ Chi.

Trần Ký không hiểu gì, “Không phải chứ, vụ án mạng 22 năm trước mà cậu nói là thế nào?”

Mặt mày Triệu Liệt Húc sa sầm: “Đợi thẩm vấn xong rồi chiều nay mở cuộc họp, lúc đó tôi sẽ nói mọi chuyện, bên phía pháp y có bất cứ tiến triển nào cũng phải báo ngay cho tôi.”

“Được, vậy bây giờ tôi sẽ đi kiểm tra nhật ký cuộc gọi trước.”

Từng cuộc thẩm vấn được diễn ra.

Câu đầu tiên mà Từ Hồng Minh nói khi gặp Triệu Liệt Húc là: “Cô ấy đang ở đâu? Sao cô ấy chết được?”

Vì đối phương là một người chú khá gần gũi nên Triệu Liệt Húc an ủi vài câu, để Từ Hồng Minh ngồi xuống, Tiểu Trương mở máy tính chuẩn bị bật ghi âm.

Triệu Liệt Húc: “Chú bình tĩnh một chút, cháu sẽ giải thích mọi thứ cho chú sau.”

Từ Hồng Minh rối bời gật đầu.

Triệu Liệt Húc: “Sáng nay nhận được báo án của khu cư dân ở phía nam thành phố, phát hiện một thi thể phụ nữ trong công viên Hoài Bình, người chết đúng là cô Nguyễn Lệ Chi. Khi phát hiện ra thì xe của bà ấy đậu ngoài công viên, bà bị khoét hai mắt, phần thân dưới bị làm nhục. Theo phán đoán sơ bộ, thời gian tử vong là 1 giờ sáng, tối hôm qua bữa tiệc kết thúc lúc 11 giờ đêm, lúc ấy cháu và Thanh Hà đã ra về, sau đó mọi người có nói gì không? Có xảy ra chuyện gì không?”

“Khoét khoét khoét mắt?! Sao lại như vậy…” Từ Hồng Minh nuốt nước bọt, nhìn Triệu Liệt Húc rồi từ từ bình tĩnh lại, nói: “Tối hôm qua sau khi tiễn ông cụ, bà ấy và con chú cũng rời đi, chú thì qua đêm ở biệt thự, không có chuyện gì xảy ra cả. À, trước khi đi chú và bà ấy có cãi nhau một trận.”

“Ở biệt thự chỉ có mình chú?”

Từ Hồng Minh nhận ra được mình có khả năng là những đối tượng tình nghi bèn luống cuống giải thích: “Còn có mấy người giúp việc, họ đều có thể làm chứng cho chú, tối qua chú không hề rời khỏi biệt thự, biệt thự có camera, có thể kiểm tra.”

Triệu Liệt Húc: “Tại sao lại cãi nhau? Cô ấy có nói là đi đâu không?”

“Về chuyện này thì cháu cũng biết mà, sao bà ấy có thể nói với chú là mình đi đâu, chú không quản được bà ấy.”

Triệu Liệt Húc hiểu. Từ Hồng Minh là người khá sĩ diện, bề ngoài tỏ ra vẻ vợ chồng hòa hợp, nhưng thực tế từ trước đến nay vợ chồng họ luôn xung khắc, từ khi kết hôn đến giờ đều bằng mặt không bằng lòng.

Mấy năm nay, Từ Hồng Minh vẫn vậy, nhưng Nguyễn Lệ Chi thì khác xưa từ trong ra ngoài.

Triệu Liệt Húc nhớ rõ trước đây Nguyễn Lệ Chi giản dị, ít nói, mắt một mí và khuôn mặt không son phấn. Qua thời gian dài gặp lại, mắt người phụ nữ này đã thành hai mí, mặt trái xoan, tính cách biến thành cởi mở và nhiệt tình.

Lúc ấy anh còn thấy lạ lẫm, sau này Cố Dung kể với anh, Nguyễn Lệ Chi đã phẫu thuật thẩm mỹ, ngoại hình thay đổi rất nhiều. Một người phụ nữ ít ra ngoài giao thiệp giờ đi đêm không về, tính nết đổi thay. Thiên hạ đồn nhau, bảo Nguyễn Lệ Chi trúng tà, hình như đang nuôi con quỷ nào đó.



Tối hôm qua, anh và Dương Thanh Hà đứng trên lầu hai nghe bọn họ cãi vã về mấy chuyện thường ngày. Từ sau khi Nguyễn Lệ Chi thay đổi, Từ Hồng Minh ngày càng bất mãn với bà ta. Ai cũng bảo Nguyễn Lệ Chi có người đàn ông khác bên ngoài, và không một người đàn ông nào có thể chịu đựng việc bị vợ mình cắm sừng. Từ Hồng Minh vì hình ảnh của công ty vẫn tỏ ra là vợ chồng hạnh phúc, nhưng lúc ở riêng thì không ai biết được gì.

“Sau đó không hề liên lạc sao?”

Từ Hồng Minh nhíu mày, à một tiếng rồi trả lời: “Sau khi bà ấy đi, chú có gọi một lần.”

“Khoảng mấy giờ, cô ấy có nghe không ạ?”

Từ Hồng Minh lấy điện thoại ra, đưa cho Triệu Liệt Húc xem, thời gian là 12h45’ đêm.

“Bà ấy có nhận, chú còn cãi nhau với bà ấy nữa.”

“Sao lại cãi nhau?”

Từ Hồng Minh khá lúng túng song vẫn ăn ngay nói thật, “Vốn là chú định ngủ rồi, nhưng lại có người gửi ảnh giường chiếu của bà ấy với gã đàn ông khác. Chú sợ ảnh bị truyền ra ngoài nên có gọi lại cho số kia mà không được, thế rồi mới tìm bà ấy, nói chưa được mấy câu đã cãi nhau, ngắt máy xong thì không hề liên lạc nữa.”

Triệu Liệt Húc: “Điện thoại của chú có thể cần đi kiểm tra một chút, xin hãy phối hợp.”

“Kiểm tra cái gì?”

Triệu Liệt Húc đưa bức ảnh chụp phần đầu của Nguyễn Lệ Chi cho Từ Hồng Minh xem: “Phần xương đầu của bà ấy bị va đập mạnh, dẫn đến xuất huyết và tử vong, đây là nguyên nhân dẫn đến cái chết. Vết thương ở vùng thái dương có lẽ do va vào cạnh nào đó, trước khi qua đời bà ấy có xảy ra tranh chấp với một người khác, thời gian tử vong là rạng sáng 1 giờ. Mà thời điểm chú gọi điện rất sát với nhau, đây không phải là vụ án mạng đơn giản, những bức ảnh này quá trùng hợp.”

Lần đầu tiên Từ Hồng Minh gặp phải chuyện thế này, ông ta xem bức ảnh mà lông tơ dựng đứng cả lên, sợ hãi thốt, “Thế kẻ đó muốn làm gì? Tại sao lại giết bà ấy, lại còn cố ý gửi ảnh cho chú? Mấy năm nay chú đã đắc tội với không ít người, nhưng đều không đến mức thế này, sao lại phải khoét mắt chứ?”

Triệu Liệt Húc không trả lời vấn đề của ông ta, cầm điện thoại giao cho cảnh sát rồi tiếp tục hỏi: “Lúc nói chuyện với cô ấy, chú có phát hiện điều gì bất thường không?”

Từ Hồng Minh gãi đầu, cẩn thận nhớ lại, “Hình như là không có.”

Lúc đó ông ta đang tức tối, cũng không hề lường được sẽ xảy ra chuyện nên hoàn toàn không để ý.

“Vậy nội dung nói chuyện của hai người thì sao? Có thể kể lại một chút không?”

Từ Hồng Minh cho biết: “Chú hỏi bà ấy chuyện ảnh chụp là thế nào, bà ấy nói là bà ấy ngủ với người khác, ảnh chụp thì đã là gì. Chú chửi bà ta không biết xấu hổ, hình như là bà ta lười nói chuyện với chú, mắng vài câu xong rồi nói là không rảnh đôi co rồi cúp máy luôn, gọi lại thì mới biết bà ấy cho chú vào danh sách đen rồi.”

Trần Ký gõ cửa, ý bảo Triệu Liệt Húc ra đây một lát.

Trần Ký đưa tư liệu cho anh xem: “Đây là nhật ký cuộc gọi của Nguyễn Lệ Chi tối qua, trước khi chết có nhận hai cuộc gọi. Một cuộc là vào lúc 11h15 cho Chu Khôn, cái còn lại là 12h45 của Từ Hồng Minh.”

Triệu Liệt Húc nhìn chằm chằm vào dãy số kia.

Chu Khôn.

Anh có chút ấn tượng, từ tình hình tối qua, có vẻ như Nguyễn Lệ Chi rất hứng thú với người này.

Triệu Liệt Húc: “Liên lạc với ông ta, bảo ông ta đến đồn cảnh sát, tiện thể liên lạc thêm một người nữa.”

“Ai?”

“Trương Uẩn.”

Trần Ký cảm thấy cái tên này nghe hơn quen, nghĩ mãi mới nhớ ra, “À? Là đối tượng xem mắt trước đây với cậu nhỉ? Cô ấy cũng liên quan đến vụ này sao?”

Triệu Liệt Húc: “Hẳn là tối qua cô ấy đã ở cùng với Chu Khôn.”

Trần Ký càng mù mịt hơn, “Ôi không phải chứ, sao cái gì cậu cũng biết thế?”

Triệu Liệt Húc không rảnh để giải thích với Trần Ký, “Sẽ nói ở cuộc họp sau.”

Tưởng Bình bước ra từ phòng thẩm vấn kế bên, nhìn trái nhìn phải, đúng lúc gặp Triệu Liệt Húc.

Tưởng Bình bước nhanh đến, “Đội trưởng Triệu, đã phát hiện ra tình tiết mới. Con trai của người đã chết – Từ Duệ Hàng nhận được một tin nhắn lạ lúc 3 giờ sáng nay.”

“Hử?”

“Nội dung của tin nhắn là: Cậu sẽ nhận được một tin vui.”

Triệu Liệt Húc chau mày, “Tối qua Từ Duệ Hàng ở cùng với ai?”

“Cậu ta ở quán KFC với một người bạn cả đêm, sáng nay mới cùng nhau về trường học.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.