Một thân y phục bósát người, tóc màu vàng kim, yêu lực đang phát ra dưới ngọn đèn đường,hơi thở quyến rũ, quấn trong tay là một chiếc roi màu đen, một loại dãtính cùng cao quý kết hợp trở thành một kiệt tác rất xinh đẹp, làm chongười ta trở nên thất thần, nhưng bây giờ đối với Tử Vũ, nàng chỉ cảmthấy hai chữ, đó là nguy hiểm.
Nam tử cúi đầu nhìn Tử Vũ, ýkhinh miệt trong mắt không hề che dấu, thân thể mềm nhẹ vuốt chiếc roitrên cổ tay, lạnh lùng nói:”Thật xấu xí”.
Tử Vũ nhướng mày,nàng xấu xí sao, từ ngữ này nghe mới mẻ làm sao, nàng từ khi sinh ra cho tới bây giờ lần đầu tiên nghe người ta nói nàng xấu, cho dù đối vớidung mạo của mình, nàng không phải là tự tin mười phần, nhưng ba bốnphần vẫn có, tuy không phải là tuyệt sắc nghiêng thành, nhưng cái chữxấu này tuyệt đối không tới phiên nàng, nam tử này mắt chắc bị lệch.
-“Ngươi xác định mắt ngươi không có vần đề gì chứ?”. Tử Vũ cau mày hỏi, chậmrãi lui về phía sau, cầm trường kiếm giấu ở sau lưng, đề cao cảnh giác.
-“hừ, yếu như con kiến, còn dám nhiều lời”. Nam tử xinh đẹp như khổng tước,mắt lóe lên hàn quang, tay cầm roi dũng mãnh nhanh chóng đánh tới Tử Vũ, trong nháy mắt chiếc roi vụt một tiếng đã bay vọt đến trước mặt nàng.
Tử Vũ sớm đã có đề phòng, lúc này vội vàng vung hai tay lên, đưa kiếm đỡ lấy chiếc roi.
Ầm , một âm thanh va chạm rất nhỏ vang lên, Tử Vũ cảm thấy có một cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-hoa-yeu-phu/3229052/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.