Ngày lại ngày, Huân Y phục thị Như Carửa mặt bắt đầu buổi sớm, mỗi sự thay đổi rất nhỏ trong cử chỉ thần thái của nàng bọn họ đều có thể phát hiện ra.
Như Ca dường như đã không còn là Như Ca trước kia nữa.
Một cảm giác ôn nhu tĩnh lặng toát ra từ đôi mày của nàng, đôi mắt nàngtrầm tĩnh như mặt nước ao thu, mặt nàng toát ra ánh sáng bóng như trânchâu. Nụ cười khẽ treo trên bờ môi, giọng nàng dịu dàng thánh thót, ánhmắt ôn nhu mềm mại như nước, tóm lại chỉ có một chữ đẹp đi vào tận đáylòng ngươi.
Nàng đẹp như biển rộng.
Mặt biển sóng êm gió lặng với dòng chảy ngầm mãnh liệt ẩn sâu phía dưới.
Huân Y nhìn nàng mà sửng sốt.
Cùng một dung mạo, tại sao Như Ca đột nhiên trở nên đẹp tới mức kinh tâm động phách như vậy chứ?
Ngón trỏ của Tuyết diểm lên trán Như Ca, sau thời gian khoảng hai nén hương, một vầng khói trắng nhàn nhạn tỏa ra từ giữa trán nàng. Khuôn mặt nànghiện vẻ đau khổ, tay phải che ngực, gò má ửng hồng.
Tuyết vội vàng buông ngón tay, ân cần nói: “Sao rồi? Vất vả lắm sao?”
Như Ca vừa ho vừa nói: “Cảm thấy hơi tức ngực.”
Huân Y bưng chén trà nhỏ tới, trong chén là trà xuân Long Tỉnh, chén tràxanh biếc tỏa hương thơm ngát. Tuyết ra dấu cho nàng đặt chén trà lênbàn, nhẹ nhàng cắn ngón trỏ, một giọt máu trong suốt nhỏ xuống chén trà.
“Uống nó xong sẽ đỡ hơn nhiều.” Tuyết đưa chén trà tới sát môi nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-hoa-nhu-ca/2443412/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.