Ánh ban mai vàng óng hé rạng nơi chân trời.
Trong sân, Như Ca mặc một chiếc áo bông, ngồi trên băng ghế dài. Nàng chốngcằm, ngơ ngẩn đang nhìn Tuyết đang bận rộn phía trước thềm. Y dán đôicâu đối đỏ thẫm lên cạnh cửa, ánh sáng mặt trời nghiêng nghiêng chiếurọi vào bộ quần áo trắng tinh của y.
Tuyết bỗng quay đầu lại nhìn nàng, nụ cười rạng rỡ chói lọi. “Này, có muốn giúp ta không?”.
Như Ca ngcạ nhiên chớp chớp mắt. “Giúp á…?”
“Phải đó, mau mau tới giúp người ta dán câu đối lên đi chứ!” Tuyết nở nụ cười thật đẹp, vẫy vẫy nàng bảo: “Nàng dán tấm còn lại này đi. Chú ý đấynhé, đừng cao quá mà cũng đừng thấp quá, đừng lệch sang trái nhưng cũngđừng lệch sang phải”.
Như vậy ư? Có vẻ rất khó thì phải. Như Ca chậm rãi bước tới.
“Lên trên!”
“Xuống một chút…”
“Sang phải!”
“Sang phải nhiều quá rồi! Đúng là nha đầu ngốc!”
Bên trai, bên trái, đúng rồi sang trái thêm một chút nữa…”
“Ấy…hình như lại lệch sang trái nữa rồi…”
Như Ca giơ hai tay lên cao, dịch đi dịch lại câu đối màu đỏ, cánh tay bắtđầu cảm thấy ê ẩm, nhưng dường như không cách nào có thể dán được câuđối vào vị trí chính xác. Dần dần, ý châm chọc trong lời nói của Tuyếtcàng lúc càng nhiều, nàng sững ra rồi quay người lại, ngơ ngác nhìn y…
“Ngươi đang trêu chọc ta đúng không?”
Trong ánh ban mai, Tuyết cười đến nghiêng ngã, bộ áo trắng như tuyết của ycũng ngập tràn ánh sáng, ánh sáng ấy khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-hoa-nhu-ca/2443393/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.