Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Trên không núi Bích Tuyền đã hình thành gió lốc, va từng đợt vào vách núi, như thể muốn lật tung cả ngọn núi. “Uỳnh” một tiếng, núi bắt đầu lở, viện bảo tàng mộ cổ sớm đã không có một bóng người dưới chân núi nháy mắt bị đất bụi vùi lấp, đốm lửa bay khắp nơi.
Tám cây cổ thụ từ tím hóa đen, như đinh dài cắm vào mộ cổ, sừng sững bất động. Ngoại trừ chúng, tất cả động vật và thực vật đều bị cuốn vào gió lốc.
“Toàn tộc vu nhân, ngoài hơn bốn chục ngàn… tay chân bị chôn vùi ở mộ vu nhân, còn hơn ngàn người rải rác bên ngoài, phần nhiều là phụ nữ và trẻ em. Trên đường nghe nói Đông Xuyên bị bao vây, trẫm đã có linh cảm việc này khó giải quyết, lệnh cho Ninh Vương hộ tống những người còn lại đi ngay trong đêm.”
Trong âm vọng, tiếng vu nhân như cô hồn nói mớ đã im lặng.
Giọng Thịnh Linh Uyên rất bình thản, gần như là lạnh nhạt: “Trong đó, hơn hai trăm người còn trẻ trung, khỏe mạnh đi Bắc Nguyên. Đại tế ti Bắc Nguyên là bạn cũ của ta, nơi ấy sông băng trải dài, dễ thủ khó công, tự thành một quốc gia. Hơn nữa, đó vốn cũng là nơi lánh nạn của các tộc, không đến mức bài ngoại, lỡ như sự việc đến tình trạng không thể vãn hồi nhất, họ còn có thể sinh sôi nảy nở, bảo vệ huyết mạch cuối cùng của tộc vu nhân.
“Những người già yếu khó có thể lặn lội đường xa còn lại thì mai danh ẩn tích, do Ninh Vương bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-hoa-kieu-sau/587578/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.