“Nên để cho hắn ngủ một giấc.” Tay vỗ nhẹ, vị Hướng đại hiệp luôn được Liệt Nguyên Điển coi trọng đứng phía sau Liệt Viêm, một tay nâng Liệt Viêm, thản nhiên nói: “Ta đánh hắn ngất xỉu, hắn sẽ ngủ một thời gian dài, chỉ hy vọng sau khi hắn tỉnh sẽ không quá tức giận. Người đâu, nâng thế tử đi nghỉ ngơi.”
“Dạ!”
“Liệt Trung!” Tô Y Nạp thấy Liệt Viêm vô sự mới yên lòng, quay đầu nói với Liệt Trung: “Đối ngoại phong tỏa hết thảy tin tức, tuyệt đối không thể để tin về cái chết của nhiếp chính vương các ngươi truyền vào Hoa Kinh, phòng ngừa có biến.”
“Dạ!” Liệt Trung kiên định đáp, đồng thời cảm thấy kinh ngạc liếc y một cái, hắn biết rõ Liệt Nguyên Điển đối xử với vị tiểu vương tử Đồ Lan quốc này vô cùng tốt, chỉ là không có ngờ một thiếu niên thanh tú mãnh khảnh thật như y lại gặp biến không sợ hãi, còn nghĩ chu đáo đến vậy, chờ Liệt Trung đi rồi, vị Hướng đại hiệp nói: “Tiểu vương tử, ngươi phải đi trốn đi, chỉ sợ sắp có biến cố.”
Màn đêm buông xuống, khí lạnh cuốn lấy người ta, mây đen bao trùm, trời đêm u tối không sao cũng không trăng.
Gió lùa lạnh lẽo, hai chiếc đèn ***g trước cửa huyện nha Lương Châu không ngừng lay động, bởi vì đại chiến, dân chúng Lương Châu sớm tắt lửa nghỉ ngơi, cả tòa thành không một chút âm thanh, càng tỏa ra cái sự âm u trầm lặng.
“Keng, keng, keng..! Keng, keng, keng..!” Nơi ngã tư đường, một người cầm trống canh lặng lẽ đi, vừa đi vừa gõ trống canh, miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-diem/12768/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.