Đại Liệt, mùa xuân năm Xương Khánh thứ bảy. Vạn vật phục sinh, băng tuyết đỉnh Tuyết Sơn quanh năm lạnh lẽo cũng bắt đầu nghênh đón ánh nắng mặt trời, ánh sáng khúc xạ nên bảy màu rực rỡ mà quỷ dị, có con hùng ưng bay liệng trên cao, in lại trên Tuyết Sơn những vệt đen nhàn nhạt.
Hùng ưng mà bay cao lên tận chín tầng trời, nhật định sẽ để bóng tối trải dài trên khắp mặt đất.
Gió cuốn theo hơi ấm, ở khi người không để ý lan tràn thiên địa, như đôi tay dịu dàng của người mẹ, thổi bay sương đêm lạnh lẽo, cũng thổi bay băng tuyết trong lòng Liệt Nguyên Điển.
Đứng ngoài lều, dõi ánh mắt về Tuyết Sơn xa xa, Tuyết Sơn là của Đồ Lan, Dưới chân núi Tuyết Sơn chính là Bắc Đô của Đồ Lan quốc, mờ mờ mịt mịt lại nghĩ đến thành thị phương bắc kia, vẫn là mùa xuân, vẫn là dương quang ấm áp, thành thị kia chắc vẫn phồn vinh... Như vậy, y cũng sẽ đến Bắc Đô phải không?
Một năm, đã lâu đến vậy không gặp lại y, suốt quãng thời gian không muốn thừa nhận, lòng người mờ mịt, mờ mịt nhìn về phương bắc.
Không lâu sau sẽ lại gặp nhau nơi biên cảnh, tại nơi đó kí hòa ước cùng vương tử, y…từ đó chắc sẽ có cuộc sống tốt hơn tại Đồ Lan, phải không?
Càng gần Đồ Lan, lại càng nghĩ về y, nhớ nhung y.
Ha ha, nhịn không được tự giễu cười, rõ ràng biết buổi kí hòa ước tuyệt đối không thể gặp lại y, kẻ ngồi trên ghế Đồ Lan vương sao có thể thả một lợi thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liet-diem/12765/chuong-13-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.