Ta bị dáng vẻ phẫn nộ của Linh làm cho sợ cháng váng, người này, hắn? Hắn thật là anh của ta sao!?
Ta cho tới bây giờ đều không có thấy qua bộ dáng tức giận như vậy của hắn nga, hắn luôn luôn đều là bộ dáng “trời đất bao la ta lớn nhất, nữ vương không coi ai ra gì siêu cấp tự kỷ”, cho tới bây giờ chính là luôn luông hé ra khuôn mặt tươi cười điên đảo thiên hạ, như thế nào lại có thể biểu lộ sự tức giận ra ngoài? Hắn không phải là kẻ giả mạo chứ?
Lắc đầu, đem giả thuyết đáng sợ đó vứt ra khỏi đại não, ai dám giả mạo hắn a, không phải không muốn sống có ý định tìm đau khổ a!
“Linh, ngươi, ngươi không phát sốt đi?” Ta mở to hai mắt, vươn tay sờ cái trán trắng nõn bóng loáng của hắn, “Dường như không có vấn đề a.”
“Ngươi tiểu hài tử dốt nát, thật sự là không ngoan, thế nhưng không hảo hảo trân trọng chính mình, chạy tới cấp hai cái hỗn đản kia ăn, quá lãng phí!”
Không khí hảo âm trầm, thượng đế a, cứu ta a!
“Ngươi chính là kiệt tác ta mười mấy năm đào tạo ra, là của ta kiêu ngạo, tâm can bảo bối a, ngươi lại dám đi câu dẫn những người khác, muốn chọc ta phát hỏa sao? Vẫn là, ngươi nghĩ muốn ta trừng phạt như thế nào đây?” Linh kề sát bên tai của ta, nhẹ giọng kể ra bất mãn của hắn, nhiệt nóng hô hấp nóng hổi ở bên tai dần dần lạnh, ngưng tụ thành một làn sương mỏng manh, làm cho ta cảm thấy vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/liep-tinh-my-thieu-nien/1318555/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.